Chương 107: Vườn Eden, mười bốn.
Sau khi sực nhớ ra rằng mấy con yêu quái này vẫn đang bào mòn tinh thần lực của Arashi từng chút, từng chút một, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành xua tay đánh tan quý ngài tengu đi mà thôi. Cậu định bụng chỉ để lại một con kanko duy nhất để tiện cho hai vị đồng đội tìm được mình.
Việc núp mãi ở một chỗ rất dễ khiến đám sinh vật của tầng này chú ý, vậy nên Nhiễm Văn Ninh mới định ngồi dậy rồi đi tìm một chỗ khác an toàn hơn đôi chút. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp đứng hẳn người dậy, cậu đã phải để ý đến mấy cái bóng đen chẳng biết từ đâu ra đang che khuất mấy vệt nắng loang lổ dưới chân mình rồi.
Trong giây phút ấy, cậu gần như đã phải ngẩng phắt đầu lên theo bản năng mách bảo, và rồi đập vào mắt cậu là mấy cái bóng trắng nào đấy đang nhảy nhót lung tung ở tít trên ngọn cây chỗ cậu đang ngồi. Chết rồi, cậu giật mình đánh thót, mấy con quái này giấu mình kín kẽ quá, cậu thế mà chẳng hề phát hiện được tụi nó ngay từ đầu mới hay.
Vì để né tránh tụi sinh vật lạ kì này, Nhiễm Văn Ninh gần như đã phải lập tức nín thở giấu mình đi, sau đó nép sát vào góc tường để lặng lẽ chuồn êm sang một bụi cây khác. Mãi đến khi đã đặt chân được đến một góc an toàn hơn, cậu mới có gan ngồi xổm xuống rồi quay đầu nhìn lại, xem xem bọn sinh vật này trông ra sao.
Lạ thay, trước mắt cậu hiện giờ là một tiểu đội thiên sứ nho nhỏ. Thêm vào đó, tạo hình của lũ quái vật ấy cũng chẳng mấy kì lạ, chúng thật sự là những thiên thần nhỏ khá điển hình.
Tất cả những sinh vật kia đều là các bức tượng em bé trắng tinh được đẽo gọt rất chi tiết từ đá cẩm thạch, mỗi con đều sở hữu một đôi cánh nhỏ sau lưng. Trong số ấy, có vài con đang cầm một cây kèn tí hon ra vẻ đang thổi, có vài con lại đang ngoái đầu nhìn về phía sau lưng mình. Thêm vào đó, chúng vẫn cứ mãi giữ nguyên một tư thế cố định như vậy để bay qua bay lại trên không trung. Rõ ràng chúng chẳng hề phát ra bất kì một tiếng động nào cả, thế nhưng ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng chúng đang cười nói rôm rả với nhau xem chừng vui vẻ lắm.
Chỉ mới vừa trông thấy tụi thiên thần này chưa đầy mấy giây tròn mà Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy rất đỗi khó chịu rồi, cậu nghĩ mình sắp ho ra máu nữa hay sao đấy. Đến cả một tên tông đồ xịn như cậu mà còn chẳng thể nhìn ngó mấy thứ quái vật trong tầng thứ năm của “Vườn Eden” quá lâu nữa là.
Đúng thật là “Vườn Eden” có khác, nó cực kì xứng với độ khó và đẳng cấp bậc thứ nhất đã được người đời ưu ái gán cho mình.
Trong lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang ngồi co ro trong một xó. Vì đã nhận rõ được tình hình lúc này, cậu mới định bụng tách mình khỏi mấy con quái vật kia càng nhanh càng tốt rồi cứ thế ngồi đợi lệnh tập hợp từ đồng đội. Tuy nhiên, chỉ vừa mới lặng lẽ xoay người lại, cậu đã trực tiếp đụng phải một khuôn mặt phóng to trắng ởn trước mắt mình.
Đấy là một khuôn mặt trẻ thơ vừa đáng yêu lại vừa đờ đẫn đến lạ thường. Đôi mắt của nó cũng chẳng có bất kì một con ngươi nào cả, cốt chỉ vì kẻ đã sáng tạo ra đám tượng này cũng đã quên khắc thêm một đôi con ngươi vào cho chúng. Nó sở hữu một mái tóc uốn xoăn ngắn ngủn, đeo lên một mảnh vải lụa mỏng nghiêng nghiêng bên người, đồng thời cũng sở hữu một cặp cánh nho nhỏ sau lưng, điều này đã phần nào tỏ rõ được thân phận thật sự của nó, nó vốn dĩ là một trong những sinh vật thường hoạt động ở tầng này.
Sinh vật nọ chống cằm, cứ như thể đang phải bận bịu suy nghĩ về một chuyện gì đấy sâu xa lắm. Nó cứ thế giữ nguyên tư thế ấy rồi trôi nổi bồng bềnh mãi trên không trung như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chăm đầy sợ hãi của Nhiễm Văn Ninh, một đôi con mắt trắng phau của nó đột nhiên tự động lăn đều tại chỗ, sau đó lại chợt hoá thành hai cái lỗ mắt đen sì sì chẳng hề có lấy một tia sức sống nào.
Mẹ ơi. Gần như ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh đã phải gọi tên mộng cảnh nhà mình theo bản năng mách bảo.
Sau khi đặt chân đến mê cung trên bầu trời, Trì Thác và Arashi mới hay rằng nơi này đúng thật là tầng tiếp theo của “Vườn Eden”, khung cảnh của nó thoạt trông rất đỗi khác biệt so với tầng mê cung dưới kia.
Khác với một trời mưa dầm dưới ấy, bầu trời của nơi này vẫn luôn luôn hửng nắng. Ngoài các loại tường cây mát mắt có ngắn có dài ra, khắp chốn còn được trang trí bằng rất nhiều loại cảnh quan nhân tạo khác, điển hình là các đài phun nước và những con rạch nhỏ trong veo khá thường thấy. Thêm vào đó, hầu hết các bộ phận cảnh quan này đều được làm từ các loại đá có màu trắng muốt thuần khiết, hơn nữa còn được khắc lên các loại hoạ tiết đa dạng rất đỗi tinh xảo.
Thứ đáng chú ý nhất ở nơi đây có lẽ là cái đầu to tướng của Người khổng lồ chân chính, chính các tầng mây cao cao trên trời đã xây đắp lên khuôn mặt vĩ mô đến lạ thường của nó. Tuy khuôn mặt ấy cũng không được khắc hoạ tỉ mỉ như tranh tả thực, thế nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để người ta phân biệt được từng bộ phận riêng lẻ trên một khuôn mặt người điển hình rồi. Và rồi cứ thế, cái đầu to đến dị dạng của Người khổng lồ gần như đã bao trùm cả một nửa bầu trời, cứ như thể nó đang đảo ngược lại để dõi theo cái mê cung này từng li từng tí một vậy.
Cái đầu này vẫn luôn được đặt cố định trên trời và cũng chẳng có cách nào để né tránh nó cho được, vậy nên ngay khi vừa mới bước chân vào tầng thứ năm, cả Trì Thác lẫn Arashi đều đã bị nó cào mất một ít tinh thần lực.
Con bướm ở mê cung dưới đất ban nãy cũng đã xuất hiện lại trước mắt Trì Thác rồi, dường như nó đã đi theo cả hai anh em họ đến tận tầng này. Và rồi sau đó, nó lại đột nhiên đập cánh rồi quanh quẩn tại chỗ cứ như thể đang lặng lẽ chờ đợi họ vậy.
Có một loại cảm giác kì lạ nào đấy đang thôi thúc Trì Thác, rằng rất có thể thứ sinh vật anh muốn gặp cũng đang nhìn chằm chằm vào tông đồ của chính nó, thế nhưng chẳng hiểu sao khoảng cách giữa anh và nó hiện giờ cứ lúc gần lúc xa mãi như thế. Vì vậy, anh mới toan đuổi kịp bước chân của con bướm trắng, thế nhưng tiếng gọi từ Arashi đã kịp thời ngăn anh lại.
“Con kanko tôi vừa cho Nhiễm Văn Ninh hồi nãy đã biến mất rồi. Bây giờ mình cũng chẳng biết cậu ta đang ở đâu cả, rất có thể cậu ta đang gặp phải nguy hiểm.”
Trong lúc đưa ra câu nhắc nhở trên, Arashi vẫn có thể nhìn thấy con bướm trắng đang đập cánh ở phía xa xa. Có vẻ như “Vườn Eden” đã chú ý đến vị tông đồ duy nhất nhà mình và cũng đang cố để dẫn dắt anh đi đúng hướng rồi đấy, thế nhưng khi đã hay tin Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng biệt tăm biệt tích, ai lại có thể yên tâm chạy vào trong một tầng khác cho được.
Bây giờ có hai lựa chọn rất rõ ràng đang được bày trước mặt Trì Thác, anh có hơi băn khoăn liệu rằng mình nên đi theo con bướm kia hay vẫn nên chọn đi tìm Nhiễm Văn Ninh đây.
Sau một hồi suy xét kĩ lưỡng, Trì Thác mới lên tiếng: “Mấy anh giúp tôi tới đây thôi cũng đã tốt lắm rồi, còn lại chỉ cần một mình tôi đi là được, anh đi tìm Nhiễm Văn Ninh đi thôi.”
Vốn dĩ còn đang định gật gù đồng tình với ý kiến của Trì Thác, thế nhưng Arashi hãy còn chưa kịp đáp lại anh câu nào thì nét mặt của người đối diện y lại đột nhiên căng cứng cả lại rồi, đến cả ánh mắt anh cũng bắt đầu chăm chăm dán chặt vào một thứ nào đấy trước mặt mình.
Cũng vì lẽ ấy, Arashi mới hay rằng có lẽ có một sự vật nào đấy đang đứng lù lù sau lưng mình. Y lập tức xoay người lại, rồi ngay sau đó, bóng dáng đồ sộ của một bức tượng đá cao đến năm mét có hơn đột nhiên đập thẳng vào mắt y. Bức tượng kể trên đang chậm rãi di chuyển ở một nơi cách đây khá xa, mấy bức tường cây xanh đã che lấp cả người dưới của nó đi rồi, vậy nên nó chỉ để lại một nửa thân trên cho hai kẻ đang đứng ở phía xa chiêm ngưỡng mà thôi.
Toàn thân của thứ quái vật này đều trắng phau phau, có một dải lụa dài đang nghiêng nghiêng kề sát trên da thịt của nó, đồng thời, nó còn sở hữu một cặp cánh nhỏ sau lưng. Nhìn chung thì nó chẳng khác nào mấy bức tượng điêu khắc được làm từ các loại đá mắc tiền thường thấy cả.
Thêm vào đó, tuy chỉ lộ ra mỗi nửa phần thân trên nhưng rõ ràng con quái vật ấy vẫn đang lăm lăm nắm chặt một thanh kiếm trong tay. Và rồi cứ thế, nó vẫn luôn giữ nguyên thế đứng cầm kiếm để trôi dạt lòng vòng quanh khu vực kia, đến cả đôi mắt của nó cũng chẳng buồn động đậy dù chỉ là một chút.
Tuy cả Arashi lẫn Trì Thác đều đã kinh qua vô số các loại nhiệm vụ có liên quan đến các loại mộng cảnh có đẳng cấp nằm ở bậc thứ nhất rồi, thế nhưng hầu hết mấy thứ nhiệm vụ này đều đặt sự an toàn của các nhân viên tham dự lên hàng đầu. Anh khám phá được bao nhiêu khu vực thì hay bấy nhiêu, bên trên cũng chẳng ép uổng anh phải đi tiếp làm gì cả.
Chỉ trong nháy mắt sau khi trông thấy bóng dáng của con quái vật nọ, Arashi đã tin chắc rằng bây giờ Nhiễm Văn Ninh đang lành ít dữ nhiều. Cậu đàn em này trưởng thành quá nhanh chóng, số kinh nghiệm cậu tự tích luỹ cho bản thân mình vẫn còn chưa được đủ đầy, đến cả việc khống chế năng lực của bản thân mà cậu cũng chẳng thể làm được cho thuận buồm xuôi gió nữa. Không chỉ như thế, khi gặp mặt cậu lần cuối ở dưới ấy, y cũng đã loáng thoáng cảm thấy dường như năng lực của cậu đang từ từ ăn mòn chính bản thân cậu hay sao đấy.
Trong số ba anh em họ, nếu như xếp theo đẳng cấp và thứ bậc của mộng cảnh thì đúng thật là Arashi sẽ là người xếp bét toàn đội, thế nhưng khi luận về thực lực cá nhân thì y sẽ vinh dự được xếp vào hạng đầu, ấy là do kiến thức về mộng cảnh của bản thân y lẫn độ thành thạo trong việc khống chế năng lực của y vốn dĩ đã vượt xa hai tên đàn em trước mặt rồi.
Ngoài ra, giữa Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh thì Trì Thác thành thạo việc sử dụng năng lực hơn người còn lại một chút. Cái tên Nhiễm Văn Ninh này nói trắng ra chỉ là một con mèo mù vớ phải cá rán mà thôi, nếu không nhờ chi nhánh Châu Á xác định thuộc tính cho thì hẳn tới giờ cậu cũng chả biết năng lực của mình rốt cuộc là cái gì đâu.
“Độ khó của hai cái mê cung này hình như cũng không giống nhau đâu nhỉ, tôi thấy mấy thằng mình chẳng qua chỉ đang nhảy từ một hố lửa này sang một hố lửa khác thôi.”
Vừa đưa mắt dõi theo sinh vật to tướng kia, Arashi vừa than thở như thế.
Đến tận lúc này, Arashi mới hiểu được lí do vì sao Trì Thác lại có thể đạt được đến cấp tông đồ khi chỉ mới đặt chân đến tầng thứ ba của “Vườn Eden”. Độ khó của cái mộng cảnh quái quỷ này quá cao, thế nên mấy kẻ muốn trở thành tông đồ cho nó cũng không nhất thiết phải chạy vào thật sâu trong đấy làm gì.
Trì Thác nhẹ nhàng dời tầm mắt đi nơi khác. Con bướm trắng ban nãy vẫn còn đang đập cánh chao nghiêng sau lưng anh, thế nhưng anh đã quyết định tạm thời không để ý đến nó nữa. Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh, nếu như họ cứ để mặc Nhiễm Văn Ninh xông xồng xộc vào cái mộng cảnh này như vậy mãi thì…
“Anh Amamiya, anh có biết đẳng cấp của Dear Anna cao đến một mức độ như nào không?” – Anh hỏi người còn lại như vậy.
“Cậu muốn so sánh nó với cái gì mới được?” – Arashi hỏi ngược lại như thế. Y cảm thấy câu hỏi của Trì Thác dường như vẫn còn một tầng ý nghĩa sâu xa nào đó nữa.
“So với ‘Vườn Eden’ ấy anh.” – Trì Thác đáp lời rất nhanh.
Sau một hồi suy tư, Arashi mới lên tiếng trả lời: “Thật ra Dear Anna chỉ là tên của một bộ phận đang được sử dụng rộng rãi như một mộng cảnh công năng mà thôi. Tôi chưa đặt chân đến bộ phận còn lại của nó bao giờ cả, cơ mà nếu như cả nó lẫn ‘Vườn Eden’ nhà cậu đều là các mộng cảnh thuộc sự quản lí riêng của từng chi nhánh châu lục thì ắt hẳn đẳng cấp của chúng cũng sẽ gần giống nhau đấy.”
Sau khi y vừa dứt lời, nét mặt của Trì Thác lại đột nhiên trở nên khá khó nói. Thấy vậy, y mới gặng hỏi: “Vậy cho hỏi vấn đề mấu chốt mà cậu đang muốn nhắc tới là?”
“Bây giờ Nhiễm Văn Ninh đang bị ép phải ra tay với một sinh vật nào đấy của mộng cảnh này, mà sức mạnh thật sự của cậu ta cũng chẳng có thuộc hạng tầm thường đâu anh, tốt hơn hết là đừng mặc kệ cậu ta sử dụng năng lực lung tung như vậy, nếu hai cái mộng cảnh này bị ép phải đụng mặt nhau thì sẽ lớn chuyện đấy.”
Trì Thác đáp như thế.
Thật ra Arashi cũng chẳng quen thân Nhiễm Văn Ninh nhiều như Trì Thác. Nghe anh giải thích xong xuôi, y mới chợt nhíu mày mà rằng: “Tôi rất mong rằng đây chẳng qua chỉ là một câu nói giỡn chơi mà thôi.”
Đáp lại lời y, Trì Thác cũng chỉ đành than thở: “Tôi cũng rất mong rằng đây chẳng qua chỉ là do tôi lo hão mà thôi.”
Tuy nhiên, cả hai anh em bọn họ đều đã nhất trí với việc xử gọn sinh vật đang hành động ở phương xa trước đã. Tuy thoạt trông nó cứ như đang lững thững đi dạo ở phía ấy, thế nhưng đôi con mắt của nó lúc nào cũng chuyển động không ngừng nghỉ, có lúc nó sẽ nhìn về phía trước mặt mình, có lúc nó lại chuyển sang nhìn chằm chặp vào hai vị khách lạ mặt đang đứng tít đằng xa.
Trong lúc hai anh em họ đang bận trao đổi với nhau đôi câu, thứ sinh vật này lại đột nhiên quay phắt người lại, sau đó giơ thanh kiếm trong tay lên rồi chĩa thẳng mũi kiếm về phía họ. Rồi ngay sau khi phần mũi kiếm nhọn hoắt này phát ra tia sáng đầu tiên, hàng loạt các tia sáng khác cũng đã nhanh chóng phóng vèo ra từ một điểm sáng bé tẹo ấy và rồi thoả thuê sinh trưởng đi khắp nơi với một tốc độ chóng mặt vô cùng.
Khi mấy tia sáng chết người nọ đã chém nát được một gốc cây to tướng, con thiên thần kia lại tiếp tục vung kiếm lên thêm một lần nữa. Trong nháy mắt ấy, phần mũi kiếm bén ngót trên tay nó đã vẽ ra một hình nan quạt vừa to tướng vừa tròn trĩnh và rồi nhanh chóng san bằng cả một khu vực trước mắt nó thành một miếng đất trống lốc tan hoang.
Sau lần vung kiếm thứ hai này, các tia sáng ban nãy từ phía nó lại tiếp tục mặc sức sinh trưởng, ghê gớm đến nỗi khiến cả hai vị khách lạ đều phải cuống quít né hẳn sang một bên khác. Đùa, bị cái thứ này đánh trúng người là có chuyện ngay đấy.
Trì Thác nhanh trí nhận ra rằng phương thức tấn công của loài sinh vật này thoạt trông giống anh như đúc, sự khác biệt duy nhất giữa anh và nó có lẽ chính là chuyện tia sáng của nó đã gần như trở thành một vật thể có xương có thịt thật sự. Sau khi thoả thuê sinh trưởng và kéo bè kéo cánh, các thể loại tia sáng này còn có thể tồn tại rất lâu trong không trung, thậm chí còn có thể để lại những cái hố sâu hoắm dưới mặt đất nữa.
Vì cũng có thể được xem như một trong những tên đã quá quen với việc thăm dò “Vườn Eden” rồi nên Arashi lại âm thầm cảm thấy ngao ngán, đây hẳn lại là một con quái vật dai như đỉa chẳng bao giờ chịu chết nữa rồi chứ gì. Nghĩ đoạn, y lại thở dài mà rằng: “Cái mộng cảnh này của cậu thật đúng là khiến người ta nản chết đi được.”
Sau khi dứt câu, y mới gọi chiếc đèn lồng chuyên dụng của mình ra ngoài đây. Lúc chiếc đèn kia được nhẹ nhàng nhấc lên, lượng tinh thần lực đã sắp giảm đến một ngưỡng nhất định của y đã đột nhiên được gia tăng lên khá nhiều. Một loại ánh sáng đỏ rực đến dị thường vẫn đang liên tục lập loè ở ngay bên trong của cái lồng đèn tinh xảo ấy, mà trong lúc này, mấy sợi tua rua hoa được khéo léo kết vào dưới đáy lồng đèn cũng chợt nhẹ nhàng đong đưa, kéo theo từng tiếng leng keng vui tai.
Đi kèm với tiếng vang lanh lảnh ấy là sự xuất hiện của một chiếc cổng Torii mới toanh ngay trên đỉnh đầu của con thiên thần to tướng trước mặt họ. Chiếc cổng này có phần đỉnh được sơn một màu đen tuyền và hai bên cột có màu đỏ tươi như máu. Hiện giờ, hai bên cổng đều bị một đống bóng đen lúc ẩn lúc hiện vây lại chật kín như nêm cối, chúng bận bịu trôi qua rồi lại trôi lại, chẳng khác nào đang giả dạng các vị khách qua đường hối hả ngược xuôi bên cạnh chiếc cổng lớn ấy cả.
Vì đã trúng chiêu, con thiên thần to tướng ở nơi đó dường như đã nghệch hẳn cả người ra, nó chẳng biết đâu là mấy vị khách lạ mặt và đâu là những đồng loại từ một mộng cảnh khác hoàn toàn so với nó cả. Thanh kiếm trong tay nó lại tiếp tục được vung lên, thế nhưng lần này, phần mũi kiếm ấy lại bổ nhào về phía đám yêu quái đang nườm nượp qua lại trước mắt nó. Xui thay cho nó, đám yêu quái này nào có được làm bằng xương bằng thịt, các tia sáng chết người của nó cũng chẳng tài nào đánh trúng đối phương cho được.
“Thành công rồi. Vậy để tôi tìm được Nhiễm Văn Ninh rồi rời khỏi mộng cảnh này luôn ha, còn cậu, cậu đi theo con bướm kia đi thôi.”
Arashi dặn dò như vậy.
Rồi sau đó, mỗi tên trong số họ đã vội vã tách ra hành động.
Còn về phần Nhiễm Văn Ninh, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa có lúc nào mà cậu lại cảm thấy đám tượng thiên thần nhỏ vô hại ngoài đời trông vừa đáng sợ vừa buồn nôn như bây giờ. Mấy cái con này hiện đang xúm xít quanh cậu, nét ngây thơ hồn nhiên trên khuôn mặt của bọn chúng chỉ có thể khiến con người ta cảm thấy rét run mà thôi, vì anh cũng chẳng thể lường trước được giây tiếp theo chúng sẽ nhào vào bẻ gãy đầu anh hay đánh gãy tay chân anh cả.
Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng phẩy tay xua đi một ít sương trắng trên người, loại sương trắng này chỉ xuất hiện mỗi khi con người ta bị các sinh vật sống trong mộng cảnh gây thương tích mà thôi. Ngoại trừ một màn sương lờ mờ mỏng manh, bên người cậu vẫn còn có một tấm màn nước đang xoay vần nữa, lớp vỏ bọc mang theo năng lực suy giảm này hiện vẫn đang đóng vai trò như một tấm khiên chắn khá vững chãi cho cậu.
Vì cảm thấy có hơi khó chịu, cậu lại bị buộc phải phát ra mấy tiếng ho khan, một loại mùi vị tanh ngọt cũng theo đó trồi lên từ cuống họng cậu. Cũng vì lẽ ấy, cậu không khỏi nhớ đến thứ quả ngọt lịm mình từng ăn phải ở ngay tầng thứ nhất của “Vườn Eden”, rồi khi nhìn lại bản thân bây giờ, cậu mới nhận ra rằng quần áo của mình đã lấm tấm máu tươi tự khi nào.
Đúng thật là mình vẫn còn yếu kém hơn hai vị đội trưởng kia nhiều lắm, Nhiễm Văn Ninh chợt nhíu chặt đôi mày lại rồi bực mình thầm nghĩ như thế. Cả Arashi lẫn Trì Thác gần như không hề bị ép phải trải qua những gì cậu đang tự mình thể nghiệm, với họ, việc phung phí tinh thần lực mới là một chuyện đáng phải lo ngại cơ. Khác hẳn với họ, ý thức của cậu lúc nào cũng bị thao túng bởi năng lực của chính bản thân cậu, hơn nữa tinh thần lực của cậu hiện giờ còn chênh với năng lực nhận biết khá nhiều nữa chứ.
Nhiễm Văn Ninh đã hỏi xin sự hỗ trợ từ mộng cảnh nhà mình rồi, thế nhưng đám thiên thần nhỏ kia vẫn còn sống dai như đỉa chẳng khác nào mấy con quái diệt mãi không chết trong game cả. Cứ hễ tụi thiên sứ cũ bị đập tan thành sương trắng, một chùm thiên sứ mới lại nối gót xuất hiện ngay lập tức.
Rồi sau đó, có một con thiên thần nhỏ đột nhiên lại thay đổi tư thế của bản thân nó, toàn bộ đôi mắt đen ngòm của nó bỗng dưng lại răng rắc chuyển động, rồi sau đó, nó duỗi ra một ngón tay, trên đầu ngón tay này là một chùm sáng be bé còn đang yếu ớt phát sáng.
Gần như ngay sau khi con thiên thần nọ đưa ra chỉ lệnh, đám thiên thần khác cũng bắt đầu nhao nhao duỗi ra mấy cánh tay vừa trắng trẻo vừa bụ bẫm của chúng. Rất nhanh sau đó, một rừng điểm sáng nhấp nháy đã chợt phủ kín toàn bộ tầm nhìn của Nhiễm Văn Ninh.
Kẻ đang bị đám thiên thần nhỏ xấu tính kia xúm vào bắt nạt bất chợt bật ra một tiếng cười khổ. Cậu chĩa mũi dù về phía chúng, sau đó mới lên tiếng hỏi chúng một câu như sau: “Ông đây chỉ xin tụi mày biến mất khỏi cái cõi đời này mà thôi, bộ tụi mày cảm thấy cái chuyện đấy khó khăn lắm hả?”