Chương 114: Khoảng cách.
Dự định của Nhiễm Văn Ninh bắt nguồn từ chính “Vườn Eden”. Ngay khi cậu nhìn thấy cô gái mặc đầm đen kia, đầu óc cậu đã chợt nổ tung bởi muôn vàn suy nghĩ.
Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cậu đã bắt đầu tìm tòi và tự hỏi những đầu mối lặt vặt rải rác bên trong sự việc ấy.
Tuy cậu rất muốn trực tiếp call video hỏi Trì Thác mấy chuyện có liên quan đến Trì Triệt, thế nhưng tình cảnh của anh khi ấy cũng rất hung hiểm, chắc hẳn anh phải ngủ nhiều hơn cậu đến tận mấy ngày liền. Cơ mà chính Trì Thác cũng từng kể rằng mấy nay có đến hai Trì Triệt thường xuyên xuất hiện trong lucid dream của anh, và trùng hợp thay, Yến Lân cũng đã xuất hiện trong lucid dream của cậu đã từ rất lâu rồi.
Cả hai con người đã qua đời đột nhiên lại hiện thân trở lại trong “Vườn Eden”, đây phải chăng là do một tay thuộc tính của chính cái mộng cảnh ấy gây nên? Họ sẽ tạm thời sống lại trong mộng cảnh và rồi cứ thế tồn tại hệt như mấy thứ sinh vật trong lòng nó hay sao?
Chính Nhiễm Văn Ninh cũng suýt tí nữa đã tự thôi miên bản thân rằng đây chẳng qua chỉ là một loại ảo giác của cậu mà thôi, thế nhưng cậu lại chợt sực nhớ ra một việc. Trước khi vào thám hiểm “Vườn Eden”, cậu đã từng kể cho Yến Lân nghe chuyện này trong một lucid dream nào đó, người kia thậm chí còn dặn cậu rằng đừng nên chạy vào mấy tầng sâu quá.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên ngồi thừ ra trên giường bệnh và cũng chẳng buồn nói năng gì cả.
Cậu cần phải lần lượt thử nghiệm xem mấy khả năng mình đã nghĩ ra có đúng hay không mới được. Thứ cậu cần biết nhất hiện giờ chính là việc Yến Lân cuối cùng có còn sống ở trên cái cõi đời này hay không, và rằng cái tên hay xuất hiện trong lucid dream của cậu đến tột cùng có phải là một ý thức nào khác hay không.
Vì lẽ ấy, Nhiễm Văn Ninh định bụng bắt tay vào thử nghiệm ngay. Nếu như Yến Lân không phải là một thứ được tiềm thức của cậu nặn ra thì cậu phải tự mình tạo ra một sự kiện nào đó cực kì nghiêm trọng ngoài đời thực, vụ việc này phải ghê gớm đến nỗi khiến các hành động sau đó của Yến Lân có thể ảnh hưởng đến cả hiện thực cơ.
Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể phủ nhận được rằng cái tên Yến Lân thường được cậu mơ thấy lúc nào cũng cực kì quan tâm đến cậu, mặc dù chính bản thân cậu cũng chẳng muốn thừa nhận việc này cho lắm. Sau khi liếc mắt trông thấy mấy vết thương hãy còn mới cóng trên cổ tay, cậu đột nhiên lại chợt ngộ ra vài điều gì đấy.
Nhưng cơ thể của Yến Lân cũng chẳng còn nữa, nếu ý thức của anh chỉ sống trong mộng cảnh thì làm sao anh có thể thông báo cho mấy kẻ ngoài hiện thực biết được rằng cậu sắp có chuyện đây?
Trong lúc đôi con ngươi của Nhiễm Văn Ninh đang mất đi tiêu cự vì vô vàn suy nghĩ, một ai đó đã gõ cửa phòng bệnh của cậu.
Lúc Hạng Cảnh Trung bước vào, nan đề ban nãy khiến cậu đau đầu đăm chiêu cuối cùng mới được hoá giải. Thật ra cậu sợ bị cái ông nội cáo già này nhìn ra chết đi được, nếu Yến Lân với ổng đều cùng một giuộc thì kế hoạch khiến Yến Lân bại lộ của cậu sẽ có khả năng gặp phải thất bại ê chề. Vì để vụ việc này trông chân thực hơn một xíu, cậu mới cố ý để lộ ra cổ tay tràn đầy vết thương của mình. Dù sao thì mấy vết trầy này cũng được sinh ra trong lúc cậu đang gặp phải khủng hoảng vào mấy tháng trước và cũng có thể được tính là hàng thật giá thật cơ mà.
Đúng thật là Hạng Cảnh Trung rất giỏi trong việc để ý đến mấy chuyện lặt vặt. Nhác thấy tâm trạng của cậu có hơi bất ổn, hơn nữa cổ tay cậu lại còn có chi chít vết thương, anh ta mới cố ý lên tiếng nhắc nhở cậu đôi câu ngay lúc đứng dậy ra về.
Giải quyết xong anh ta rồi thì chỉ còn mỗi chuyện đi tìm Yến Lân mà thôi. Trong lúc đang diễn trò, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng cái tên trước mắt cậu có một nhược điểm cực kì rõ ràng, ấy là nếu như cậu trở nên thất thường hơn một tí, xong xuôi lại ép Yến Lân đi lí giải một nùi cảm tình phức tạp thì chắc chắn tên đàn ông này sẽ bó tay toàn tập.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh mới cảm thấy tỉ lệ thành công của mình đã nhiều lên thêm chút đỉnh. Rồi vừa nhìn vào đôi mắt màu hổ phách óng ánh của Yến Lân, cậu vừa cười bảo: “Rất nhanh thôi, mình sẽ gặp nhau ở một thế giới khác.”
Thương thay cho hai người anh em ban nãy phải lặng lẽ theo đuôi cậu cả một buổi tối. Vì cũng chẳng thể chắc chắn được rằng hai người kia đã được một ai đó phái tới trông chừng cậu để kịp thời ngăn cản cậu, cậu mới phải ngồi lì ra đấy đến tận 12 giờ khuya.
Nói thật ra thì Nhiễm Văn Ninh đã phát ngán với việc lúc nào cũng bị xem như một kẻ ngu ngơ chẳng hay biết gì lắm rồi. Cậu không để hai người kia phát hiện ra rằng mình có âm thầm chú ý đến họ, cậu muốn để mấy tên bên phía Hạng Cảnh Trung cho rằng cậu vẫn là tên nhóc ngu si, đần độn của lúc xưa.
Cơ mà được nửa đường thì cậu lại đột nhiên nghĩ mà thương hai vị huynh đệ ấy, họ cũng mệt muốn chết rồi, vậy nên cậu mới chọn rảo bước quay về để hai người nọ có thể tan ca sơm sớm một tí. Khi đã đặt chân về kí túc xá, cậu mới hay rằng mình thế mà lại bình tĩnh đến kì cục, lòng cậu thậm chí còn chẳng buồn gợn sóng, cậu cũng chẳng buồn vội vã đi tìm Yến Lân luôn.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh lại mở điện thoại lên. Arashi chẳng nhắn lại thêm gì về tình hình của Yuuya cả, còn về phần Trì Thác, anh vẫn im lìm hệt như lúc trước, chẳng hề trả lời cậu lấy một câu nào.
Trong lúc nằm thừ ra trên giường, cậu lại bắt đầu thả hồn trôi đi mất. Rồi bỗng nhiên, cậu lại sực nhớ đến lần đầu tiên tên Yến Lân kia xuất hiện trong lucid dream của mình, hình như khi đấy cậu đang bận bay sang Anh để tham dự hội thảo giao lưu thì phải.
Ngon, đã chưa qua đời thì chớ, còn giấu giếm ông đây đến tận mấy tháng ròng cơ à.
Một tiếng thở dài thườn thượt chợt vang lên trong căn phòng trống vắng này. Vì đống cảm xúc rối bung bét trong lòng, Nhiễm Văn Ninh mới thật lòng tự nhủ rằng làm ơn đừng để Yến Lân xuất hiện trong giấc mơ của cậu ngày hôm nay, nếu không thì dám cậu kìm lòng không đặng mà cho cái tên kia một ngón giữa yêu thương luôn quá.
Thế nhưng cơn buồn ngủ vẫn lì lợm kéo đến, và cậu vẫn xui xẻo lọt thỏm vào lucid dream của mình trong trạng thái tỉnh như sáo.
Hôm nay, Nhiễm Văn Ninh mơ thấy kí túc xá của “Ánh sáng”. Vừa đặt chân vào đây, cậu đã lật đật, hốt hoảng muốn chạy ra khỏi vườn Tây, thế nhưng chỉ vừa mới kịp đẩy mở cửa phòng, cậu đã bắt gặp Yến Lân đang đứng lù lù trong phòng khách để chờ đợi mình mất rồi.
Thấy anh, cậu đã phải hít một hơi thật sâu, xong xuôi mới chợt thở ra một tiếng thật dài nghe đến mà uất ức. Vừa nhìn ngắm cái mặt bảnh trai đằng đấy một hồi lâu, cậu vừa dần dần cảm thấy một cơn bực bội đang chực trào lên trong lòng. Có mấy cái người rõ ràng sở hữu buff sống lại nhưng lại thích giấu nhẹm đi mất, cũng chẳng chịu xì ra cho đồng đội hay tí nào hết.
“Cậu…” – Yến Lân hãy còn chưa kịp hỏi được một câu hoàn chỉnh nào thì Nhiễm Văn Ninh đã bực mình ngắt lời anh ngay: “Tôi không sao hết.”
Rồi sau đó, cậu đã chỉ vào phòng khách mà hỏi: “Thấy phòng khách này bự không? Rộng không?”
“Cậu muốn làm gì?”
Vừa hỏi, Yến Lân vừa nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu phát điên phát khùng nữa rồi, trông cậu bây giờ có khác gì một gã tâm thần đâu chứ.
Thấy mặt Yến Lân lại bắt đầu đờ ra chẳng buồn biểu lộ bất kì một loại cảm xúc nào, Nhiễm Văn Ninh mới càng tức hơn, cậu mắng: “Cái lùm mía cậu!”
Lẽ dĩ nhiên là Yến Lân nghe xong chẳng hiểu gì rồi, anh chỉ có thể nhíu cả lông mày lại rồi định níu tay áo Nhiễm Văn Ninh hệt như lúc trước. Sau khi nghe cậu thốt ra mấy câu nói động trời như vậy vào hôm qua, anh mới thật lòng cảm thấy sợ hãi, anh sợ rằng một mai đây mình cũng chẳng bao giờ tìm thấy lucid dream của người nọ được nữa.
“Cậu có thể ngoan một tí được không?” – Anh hỏi như thế.
“Tôi đây á hả, là cái thằng nghe lời nhất, ngoan nhất cái thế giới này đấy. Khổ đau cay đắng gì tôi cũng nếm hết rồi, thậm chí còn vượt qua được nữa mới hay đó.”
Nhiễm Văn Ninh gạt phăng bàn tay đang chực duỗi đến của Yến Lân, xong xuôi mới chỉ thẳng vào một chỗ trên mặt đất mà rằng: “Chọn đại chỗ nào đó xong rồi đứng yên đấy cho tôi, đừng có mà nhúc nhích nghe chưa.”
Vì không hiểu Nhiễm Văn Ninh bị gì sất, Yến Lân mới chẳng dám hó hé tiếng nào và cũng chẳng hề biểu lộ bất kì một cảm xúc nào trên khuôn mặt cả. Anh cứ thế chôn chân đứng lẻ loi một mình trong phòng khách, còn cậu lại dậm chân bình bịch rồi cứ thế cáu bẳn bước ra khỏi kí túc xá.
Hạng Cảnh Trung nói cũng đúng đó, chắc Nhiễm Văn Ninh sắp hoá điên tới nơi rồi. Sau khi đứng trân trân ra đấy một hồi lâu, Yến Lân lại quyết định đuổi theo cậu, anh thật lòng rất lo rằng cậu lại muốn làm ra một hành động ngốc xít nào đấy nữa.
Trong lúc đó, Nhiễm Văn Ninh đang cố để khiến mình bình tĩnh lại một chút. Cậu đang dạo bước trên lối đi bộ một cách cực kì nhàn nhã, ai mà ngờ được rằng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên thôi thì cậu lại thấy bóng dáng Yến Lân đang lấp ló ngay giao lộ rồi. Cái tên này đúng là bám dai như đỉa, cậu đành bất lực hỏi: “Ủa cậu là thú cưng hả gì?”
Nếu Nhiễm Văn Ninh vẫn còn là tên khờ của khi trước thì dám cậu đã bám riết lấy Yến Lân để hỏi đông hỏi tây rồi, thế nhưng bây giờ cậu đã trở nên trầm tĩnh hơn nhiều lắm. Chuyện của Yuuya hãy còn chưa được tỏ tường, cậu cũng chẳng có hơi đâu để lo liệu nhiều việc cùng một lúc như thế. Thêm vào đó, hầu như đêm nào cậu cũng nằm mơ thấy Yến Lân hết, dẫu sao thì cái tên này cũng đã lừa gạt cậu đến tận mấy tháng rồi, cho anh thư thả thêm vài ngày nữa thì có sao đâu.
Mà cho dù cậu có hỏi đi chăng nữa thì Yến Lân chắc cũng sẽ úp úp mở mở mãi thôi. Chẳng hiểu sao cái tên này lại có thể giấu giếm cậu một cách điêu luyện tới nông nỗi ấy, cứ như thể đây là kĩ năng thiên bẩm của anh vậy.
“Nhiễm Văn Ninh.”
Yến Lân thật sự chẳng thể thấu hiểu nổi mấy thứ cảm tình đa dạng của nhân loại. Muốn anh dạy dỗ Nhiễm Văn Ninh thì dễ thôi, cơ mà cái chuyện trước mắt này lại khó tới nỗi hoàn toàn nằm ngoài khả năng giải quyết của anh mất rồi.
Cũng vì lẽ đó, anh chỉ còn mỗi nước lặng lẽ nhìn Nhiễm Văn Ninh và rồi cố gắng không để người ta rời khỏi tầm mắt của bản thân mình mà thôi. Tuy vậy, đập vào mắt anh lại là ánh nhìn hết sức kì lạ của cậu.
Hồi xưa Nhiễm Văn Ninh còn cảm thấy cái tên Yến Lân khi lớn này trông rất ngầu, rất mạnh mẽ, ắt hẳn là chẳng có một ai dám to gan hó hé tiếng nào khi đứng trước mặt anh đâu. Cơ mà sự việc hôm nay lại khiến cậu có một cái nhìn khác về anh, sau khi bị cậu hù một vố tới nỗi héo queo, cái tên này lại đột nhiên trở nên câm nín vô đối rồi chỉ biết đứng trơ ra đấy nhìn cậu như vậy mà thôi.
Kìm lòng không đặng, Nhiễm Văn Ninh lại phải tự hỏi rằng sao giống mình đang bắt nạt Yến Lân dữ vậy ta. Sau khi suy nghĩ ấy loé lên trong đầu, cậu lại càng trở nên bực bội hơn nữa, rõ ràng cậu oan chết mất, oan chết đi được ấy chứ? Cậu bị cái gã này lừa gạt tới hơn nửa năm ròng rã, thậm chí còn phải khóc lóc vì anh đến tận mấy lần liền, bao nhiêu đấy đắng cay và nước mắt lấy gì mà đền bù được đây.
Nghĩ vậy, cậu bèn gọi Yến Lân đến gần mình, sau đó mới dứt khoát hỏi: “Hay hai mình thẳng thắn xíu đi ha?”
“Cậu có thể nghe lời tôi được chứ?”
Đến tận lúc này, Yến Lân mới lên tiếng nói ra ý kiến của mình.
“Được thôi.”
Trong lúc thốt ra hai tiếng bâng quơ kia, cậu cảm thấy mình đang phải nghiến răng ken két. Rồi sau đó, cậu lại tiếp lời ngay: “Vì sao lúc nào cậu cũng âm thầm trông coi tôi như vậy?”
“Cậu không thể rời khỏi tầm mắt của tôi cho được, như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Vừa bước đến gần Nhiễm Văn Ninh, Yến Lân vừa giải thích như thế.
“Không phải trọng tâm của câu hỏi này nằm ở hai chữ ‘âm thầm’ hay sao?”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu lại phải treo một nụ cười khổ quen thuộc lên trên mặt nữa rồi. Trước mặt Yến Lân, cậu đúng thật là bó tay toàn tập. Với một vài sự việc nào đó, cái tên này thật sự cứng đầu cứng cổ đến chả ai hiểu nổi, đến cậu cũng chẳng hiểu vì sao Yến Lân lại phải quan tâm cậu đến thế, và vì sao anh lại muốn lừa gạt cậu một vố thật đau như vậy.
Vì lẽ ấy, cậu chỉ đành xuống nước giải thích: “Cho xin, đây chỉ là một giấc mơ của tôi thôi mà, cho dù tôi có ngủ lăn quay trên một nùi dao bén ngót đi chăng nữa thì tôi cũng chả có chết được đâu, chỗ này cũng nào phải hiện thực.”
“Nếu ngoài hiện thực mà cậu cũng đâm đầu vào làm cái chuyện đấy thì sao?”
Lúc Yến Lân thốt ra câu này, đôi con ngươi của anh cũng chợt ánh lên đôi nét nghiêm túc.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ buông một tiếng thở dài thườn thượt mà rằng: “Cậu chỉ là một kẻ chuyên sống ở trong mơ mà thôi, cậu làm gì biết phân biệt được mộng cảnh với hiện thực, hả? Mà cho dù cậu có phân biệt được đi nữa thì ngoài hiện thực cậu ngăn cản tôi kiểu gì?”
Câu hỏi ấy đã khiến Yến Lân phải im bặt đi mất. Mãi đến tận một lúc lâu sau, anh mới cất lời: “Nhiễm Văn Ninh, cho dù hiện thực có bao nhiêu trắc trở đi chăng nữa thì lúc nào tôi cũng luôn cố gắng bảo vệ cậu hết mình.”
Rồi sau đó, cái người phải trầm ngâm suy nghĩ đã biến thành Nhiễm Văn Ninh. Dù gì thì Yến Lân cũng đã đỡ một viên đạn thay cho cậu kia mà, tuy ý thức của cái người này mạnh mẽ đến nỗi có thể trú ngụ hẳn trong mộng cảnh, thế nhưng chuyện anh đã qua đời cũng là sự thật.
“Xin lỗi, thật ra tôi cũng không muốn trút giận lên người cậu đâu. Tôi hứa sẽ không làm ba cái chuyện dại dột kia nữa, nhưng mà có một vài chuyện ấy, tôi thắc mắc là do cậu không biết cách xử lí hay thật ra cậu có lí do riêng nào đó, nói tóm lại thì mấy cái chuyện này khiến tôi cảm thấy rất uất ức.”
Nhiễm Văn Ninh phàn nàn như vậy.
Nhác thấy cậu đã bớt xù lông hơn một tí, Yến Lân mới hỏi thử: “Hay cậu nói cho tôi nghe xem mấy chuyện đó là chuyện gì đi, để sau này tôi sửa là được.”
Nói cho nghe rồi thì cậu có chịu sửa đổi đâu mà bảo, Nhiễm Văn Ninh nghĩ thầm như thế. Tuy vậy, cậu vẫn phải lên tiếng tỏ vẻ hoan hỉ ngoài mặt: “Nếu mà cậu không giấu giếm tôi bất kì một cái gì hết thì tốt quá rồi.”
Sau khi cậu dứt câu, Yến Lân lại tiếp tục trầm ngâm suy tư.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh bèn âm thầm cảm thấy nôn nao, cậu rất mong rằng người nọ có thể cho cậu biết tất tần tật mọi chuyện có liên quan đến thứ “chân tướng” mà mình hằng theo đuổi. Cậu biết tỏng rằng cái tên trước mắt này là hàng thật giá thật rồi, thế nên cậu hoàn toàn có thể đặt niềm tin vào mấy câu anh nói.
Tiếc thay, dường như Yến Lân cũng chẳng có ý muốn nói ra mọi thứ, điều này đã khiến tia hi vọng le lói trong lòng cậu chợt tắt ngóm đi mất. Cái tên này xứng bị cậu xem là một kẻ cứng đầu cứng cổ, thà chết cũng chẳng thèm để lại một tí tẹo thông tin nào cho người khác lắm.
Rồi sau đó, cậu đáp lại anh bằng một cái nhún vai bâng quơ cứ như thể cũng chẳng thèm để bụng: “Vậy được thôi, tối nay tôi ở lại với cậu vậy.”
Cả một đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ lúc nào cũng bị bao trùm bởi một loại cảm giác ngột ngạt đến kì cục. Hồi xưa Nhiễm Văn Ninh còn rất thích tán dóc với Yến Lân, nhưng sau chuyến phiêu lưu hôm vừa rồi thì giữa họ chẳng còn lại một thứ gì cả, thêm vào đó, chính bản thân Yến Lân cũng chả có hoạt bát và giỏi giao tiếp gì cho cam.
Sau khi biết được rằng cái tên Yến Lân trước mắt cũng chẳng phải bất kì một tạo vật nào được sáng tạo bởi tiềm thức của mình, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên chẳng muốn mở miệng nói chuyện linh tinh nữa. Ngoài ra, cậu hoàn toàn có lí do để nghĩ rằng Yến Lân có thể chui vào các lucid dream khác, mặc dù chính cậu cũng chẳng rõ làm sao anh có thể làm ra được một chuyện động trời đến như vậy.
Không chỉ như thế, cậu còn nghi rằng cái anh Hạng Cảnh Trung kia đã biết rõ Trì Thác sẽ đâm đầu vào thăm dò “Vườn Eden” từ lâu lắm rồi. Rất có thể chẳng có bất kì một ai khác đã được bên trên cho phép đi vào đấy để hỗ trợ ba anh em bọn họ cả, việc Yến Lân tình cờ ghé sang giúp đỡ âu cũng chỉ là một chuyện bên lề mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh cũng chả phải là một quả hồng mềm, bị người ta giấu tới giấu lui như vậy không cáu điên lên mới là lạ đấy. Sau khi đáp lời xong, cậu bèn ngồi phịch xuống bên cạnh Yến Lân và rồi cứ thế thừ cả người ra hòng chờ đợi hừng đông đánh thức mình.
“Đêm nay cậu không ngủ sao?”
Trong mắt Yến Lân, mối quan hệ giữa anh và Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại trở nên xa cách đến kì cục. Anh không thể hiểu được Nhiễm Văn Ninh, còn cậu lại chả muốn mở miệng một chút nào, thoạt trông cứ như thể cả hai đã hoá thành hai đường thẳng song song vậy.
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh chợt gập hai đầu gối lên, sau đó mới tựa trán vào trên đấy rồi cáu kỉnh đáp: “Không cần.”
Yến Lân vẫn còn nhớ rõ cậu từng kể cho anh nghe rằng động tác này là một thói quen của cậu, nó đang biểu thị rằng cậu đang cực kì thèm khát cảm giác an toàn. Nghĩ đến đây, anh mới chực tiến về phía trước mấy bước để đến gần cậu, thế nhưng hành vi này đã khiến cậu giật thót cả mình đến nỗi phải ngẩng đầu lên nhìn ngó.
Hồi đó Nhiễm Văn Ninh nào có biết Yến Lân trong mơ là hàng thật giá thật, cậu cũng chẳng mấy khi để bụng mấy hành vi như thế. Thế nhưng bây giờ mọi thứ đã khác xưa, cậu thấy cái loại chuyện này mờ ám chết đi được, vậy mà một tên đàn ông trưởng thành như Yến Lân lại chẳng hề cảm thấy có gì đó sai sai luôn mới hay?
“Có chuyện chi không?” – Nhiễm Văn Ninh lúng túng hỏi anh như vậy.
Câu hỏi ấy đã khiến Yến Lân sững ra tại chỗ. Bàn tay đang chực duỗi đến của anh cũng khựng hẳn lại giữa không trung, cuối cùng lại lặng lẽ hạ xuống về bên người.
Dường như đã có một loại sự vật vô hình nào đó chợt xuất hiện giữa hai người bọn họ và đồng thời cũng đã kéo giãn khoảng cách giữa họ ra thật xa.
Nhiễm Văn Ninh biết rõ Lâm Nhất là Yến Lân, hơn nữa trước đây, cậu vẫn luôn tíu tít kể lể mọi thứ cho Yến Lân nghe trong mộng. Ấy thế mà chỉ sau một buổi tối hôm nay, hai người bọn họ đều đã đột nhiên trở nên xa cách đến nỗi chẳng bằng người dưng nước lã.
“Cậu còn buồn phiền chuyện gì nữa à?” – Yến Lân hỏi như thế.
“Đâu có.” – Vừa lắc đầu, Nhiễm Văn Ninh vừa đáp lời anh như vậy.
Chỉ vừa mới dứt lời, cậu có thể để ý thấy nét mặt của Yến Lân đã dần dần xụ hẳn xuống rồi. Hình như tên đàn ông gần như bất khả chiến bại trong mơ trước mắt cậu hoàn toàn chẳng hề biết cách để xoay sở với những chuyện như này một chút nào. Chỉ tính riêng tối nay thôi thì số lần Yến Lân chợt im bặt đi đã nhiều vô số kể, nhiều tới nỗi chính Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy tội nghiệp thay cho anh.
Bầu không khí giữa hai người bọn họ dường như đã chợt nguội lạnh cả đi, trở nên đông cứng đến tột cùng.
Vì cảm thấy cực kì khó chịu và bí bách, Nhiễm Văn Ninh mới nhẹ nhàng sờ mũi mình một chút và rồi định bụng cứ thế thức luôn khỏi ngủ nữa, mặc dù chính cậu cũng biết rõ rằng tỉnh giấc bây giờ thì có hơi sớm quá, mới chỉ có ba bốn giờ sáng mà thôi.
“Vậy thì chào buổi sáng ha, tôi đi đây.”
Vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã ép bản thân phải tỉnh lại khỏi giấc mơ này.
Rồi sau đó, toàn bộ lucid dream của hôm nay cũng đã trực tiếp tan vỡ do chủ nhân của nó đã quyết định thức giấc. Vì vậy, Yến Lân đặt chân về đến Dear Anna. Vừa đứng ngây ra trên mặt nước, anh vừa hoang mang tua lại cảnh Nhiễm Văn Ninh chẳng thèm tán gẫu cùng mình trong đầu, thậm chí cậu còn chán đến mức phải tự mình thức dậy sớm đến mức ấy.
Mấy lần gặp nhau trong suốt hai ngày nay có thể được xem như những buổi chuyện trò tiêu chuẩn và lịch sự nhất giữa hai người bọn họ, thế nhưng Yến Lân thà rằng thứ tiêu chuẩn ấy chẳng hề tồn tại. Anh chẳng khác nào đã bị Nhiễm Văn Ninh sút thẳng ra khỏi lucid dream của riêng cậu cả.
Nhắc đến đây, anh lại bắt đầu nghiền ngẫm từng câu chữ cậu vừa nói ra ban nãy rồi lại lặng lẽ tự hỏi, rằng anh thật sự phải nói cho cậu nghe một vài chuyện có liên quan đến thứ “chân tướng” kia hay sao?