Chương 121: Trở về.
Nhác thấy tiến độ của dự án “Thiên sứ” đã bắt đầu chững lại, chi nhánh Châu Mĩ chỉ đành tạm thời tiếp tục thả Trì Thác quay về chi nhánh đội thứ hai để xử lí những chuyện công việc còn dang dở.
Trước khi chấp nhận cho Trì Thác vào tham quan dự án “Thiên sứ”, chi nhánh chính cũng đã yêu cầu anh phải kí tên lên một thỏa thuận nào đấy. Kể từ ngày thỏa thuận ấy bắt đầu có hiệu lực, toàn bộ trọng tâm công việc của Trì Thác bắt buộc phải dần dần nghiêng về phía Châu Mĩ.
Vừa nhìn bóng lưng Trì Thác rời đi, người đàn ông tóc vàng mắt xanh nọ vừa lên tiếng ra chiều tiếc nuối lắm: “Chúng tôi vẫn sẽ luôn chào đón cháu.”
Thế nhưng người nọ cũng chẳng nhận lại được bất kì một câu trả lời nào từ phía Trì Thác cả. Anh chỉ liếc nhìn ông ta một cái sau cuối, sau đó mới dứt khoát xoay người rời khỏi khu nghiên cứu. Anh thậm chí còn chẳng buồn ghé sang xem ba mình đang như nào mặc dù Trì Hướng Dương cũng đang bận bịu chuyện công việc ở một tòa lầu gần đấy.
Kết quả gặt hái được sau chuyến thám hiểm “Vườn Eden” cũng chẳng đáng để vui mừng là bao. Trì Thác không hề đạt được đến cấp bậc chủ tọa trong truyền thuyết, thứ anh có được cũng hoàn toàn khác xa với những gì anh đã nghĩ, thứ năng lực này chẳng làm nên được tích sự gì trong chuyện cứu rỗi Yuuya cả.
Trì Thác cảm thấy cực kì chán nản, mấy nay anh hoang mang đến mức chẳng biết mình nên xuôi về nơi nào. Cực chẳng đã, vườn Tây lại gửi một tin nhắn đến cho anh. Đấy là thông báo điều chỉnh thành viên của đội ngũ, đồng thời một vài thông tin cá nhân của Thượng Kha cũng theo đó được gửi đến tay anh.
Sự xuất hiện của cái tên Thượng Kha khiến Trì Thác đột nhiên nghĩ được đến một vài điều sâu xa khác. Cấp bậc của người này cao quá, anh ta chỉ đến đây để bổ sung người cho đội mình thì quá là uổng phí. Thành viên mới lí tưởng nhất của đội họ chắc chắn phải là một ai đó thuộc bậc thứ hai hoặc thứ ba mới phải.
Cho dù “Ánh sáng” có là một tiểu đội thăm dò thuộc bậc thứ nhất đi nữa thì nó cũng chẳng cần phải sở hữu một số lượng đông đảo nhân viên thuộc bậc thứ nhất đến thế. Đấy là còn chưa kể đến việc đội họ còn có thêm Ngô Côn Phong, cái cậu này hoàn toàn có thể được xếp vào bậc thứ nhất.
Nếu Trì Thác nhớ không lầm, các tiểu đội với toàn bộ thành viên đều thuộc bậc thứ nhất cũng có tồn tại, thế nhưng số lượng của những tiểu đội này cực kì nhỏ bé, cả ba châu lục cộng lại hình như cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, mà hầu hết cũng là kiểu được thành lập rất chóng vánh và tạm thời. Thêm nữa, mấy tiểu đội kiểu như thế nhiều khi cũng phải đương đầu với những loại nhiệm vụ cực kì khó khăn theo cấp châu lục, “Con mắt của Thượng Đế” mấy năm trước chính là một ví dụ điển hình đấy thôi.
Mặt khác, “Ánh sáng” chỉ mới được thành lập tròn một năm, bản thân Trì Thác cũng chẳng thể được tính là một vị tiền bối gạo cội, trong đội thậm chí còn có hai đứa nhóc đời thứ năm lù lù ra đấy. Vì thế, Trì Thác cảm thấy việc đội mình biến thành thứ đội ngũ cao cấp như đã kể trên là một chuyện không tài nào diễn ra cho được.
Động thái điều chỉnh thành viên lần này của bên đó dường như đang cố gắng để nói cho Trì Thác biết một chuyện, ấy là thái độ của chi nhánh chính. Có vẻ như “Ánh sáng” đang sắp sửa tiến vào một thời kì chuyển giao âm thầm, còn anh lại sắp sửa bị bên Châu Á đá về Châu Mĩ.
Thế nhưng cả trọng tâm cuộc sống và công việc của Trì Thác gần như đều đã dồn hết về bên Trung Quốc, nếu bên đó muốn đá anh về Châu Mĩ thì khác nào đang muốn anh quay về làm bản thân mình của mấy năm trước đâu chứ.
Ấy là cái hồi chị anh còn đang bận bịu công tác bên chi nhánh đội thứ hai, mẹ anh lạc lối, còn ba anh lúc nào cũng ru rú trong viện nghiên cứu chẳng chịu về.
Các điều khoản bảo mật trong hợp đồng lao động khiến Trì Thác khó có thể thật lòng tâm sự với bạn bè cùng lứa, những người đồng bạn kề vai sát cánh trong mộng cảnh thì lại xa lạ chẳng khác nào đồng nghiệp cả. Chẳng còn cách nào khác, Trì Thác chỉ có thể một mình một người lủi thủi đối mặt với cuộc sống mà thôi. Ai mà ngờ được đã nhiều năm trôi qua đến như vậy, anh lại sắp sửa phải quay về với lối sống ngột ngạt và đơn điệu trước kia của mình.
Chưa bao giờ Trì Thác cảm thấy mong muốn được quay về với đội ngũ của bản thân trở nên mãnh liệt đến như thế. Trong vô thức, “Ánh sáng” đã trở thành nơi anh thuộc về.
Khi xưa, ý thức trách nhiệm là thứ chiếm nhiều tỉ trọng hơn mỗi lần Trì Thác nghĩ về “Ánh sáng”, thế nhưng mọi thứ đã thay đổi. Những năm đại học tối mặt tối mày với các loại nhiệm vụ trong mộng cảnh đã qua rồi, “Ánh sáng” đã bù đắp một bộ phận tình bạn thiếu hụt khi ấy của anh hệt như cách Yuuya bù đắp vị trí của chị trong lòng anh.
Trì Thác phải quay về, không chỉ vì mấy anh em Nhiễm Văn Ninh mà còn là vì chính bản thân anh nữa.
Vì suy nghĩ ấy, Trì Thác đã đưa ra quyết định quan trọng thứ hai trong cuộc đời mình.
Quyết định thứ nhất đã khiến anh thành công cắm rễ tại chi nhánh Châu Á, còn quyết định thứ hai sẽ khiến cả quỹ tích cuộc đời của anh thay đổi, đồng thời cũng sẽ mang anh vào một thế giới rộng lớn và sâu sắc hơn rất nhiều.
Trì Thác biết Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều nhắn tin cho mình, thế nhưng bây giờ anh cũng chẳng thể nào kể lại từng li từng tí cho họ nghe được, thôi để anh đặt chân về tới vườn Tây rồi tính tiếp.
Cơ mà khi về được đến kí túc xá, Trì Thác lại chẳng thấy bóng dáng bọn Nhiễm Văn Ninh đâu cả, chắc hai đứa này bị kêu đi làm nhiệm vụ mất rồi. Thay vào đó, chào đón anh là một khuôn mặt rất xa lạ đang ngồi im lìm trên sô pha phòng khách.
“Hân hạnh được làm quen.”
Thấy anh, người nọ lạnh lùng lên tiếng chào hỏi.
Nghe vậy, Trì Thác cũng đành đáp lời: “Hân hạnh được làm quen, Thượng Kha.”
Hệt như thường ngày, Thượng Kha vẫn tỏ ra cực kì tự nhiên trước người lạ. Kệ xác việc đây là lần đầu mình gặp mặt Trì Thác, anh ta trực tiếp đứng thẳng người dậy, phẩy tay một cái rồi cứ thế hỏi: “Vậy mình nói chuyện riêng tí?”
“Được thôi.”
Trì Thác trả lời như thế.
Lầu trên của kí túc xá có một phòng đọc sách chuyên được dùng cho việc trò chuyện. Trì Thác và Thượng Kha đều lần lượt chia nhau ra ngồi hai bên ghế.
Thượng Kha mở lời: “Tôi được một bên chi nhánh có cấp bậc rất cao trực tiếp điều chuyển tới đây, vậy nên có nhiều thông tin vẫn còn chưa được gửi tới kịp lúc. Tôi đã vào tới tận cửa rồi mà hai cái cậu đời thứ năm kia còn chưa hay biết mình sắp có đồng đội mới nữa kia kìa.”
“Cấp bậc của anh cao quá mà, anh sang đây làm đội viên cũng không hợp lí cho lắm.”
Trì Thác trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Thượng Kha mới cười nhạt bảo: “Tôi chỉ được mỗi cái già đầu hơn hẳn mấy đứa hậu bối kia mà thôi, dù sao đi nữa thì mấy đứa nó cũng chả thể nào lên làm đội trưởng nhanh đến thế, cái này phải từ từ mới được.”
Trì Thác cũng hiểu sơ sơ ý tại lời của Thượng Kha rồi. Mấy nhân vật quan trọng nhất “Ánh sáng” là bọn Nhiễm Văn Ninh kia kìa, sự xuất hiện của Thượng Kha chắc hẳn chỉ để làm nền mà thôi.
Đội ngũ của họ cần một vị tiền bối lão làng dẫn đầu để giúp đỡ hai đứa nhóc đời mới kia trưởng thành.
Nghĩ đến đây, Trì Thác tiếp tục hỏi: “Xuôi theo ý của bên chi nhánh Châu Á đúng không?”
Nghe xong, Thượng Kha chỉ im lặng nhìn anh một hồi lâu, mãi sau đó mới lên tiếng trả lời: “Người như cậu ở bên này đúng thật là quá đáng tiếc.”
“Mấy anh không cần phải bênh vực Châu Mĩ làm gì hết.”
Trì Thác thẳng thừng đáp trả.
Sau khi quan sát nét mặt của Trì Thác, Thượng Kha mới nhận ra rằng hình như cái cậu này coi trọng nơi đây hơn chi nhánh chính của mình bên kia nhiều lắm. Vì thế, anh ta lấy làm lạ: “Xem ra cậu chẳng có ý định quay về Châu Mĩ phỏng.”
Nghe xong câu nói ấy, Trì Thác chỉ lạnh lùng đáp: “Thiệt thòi cho anh quá rồi, chắc anh phải làm đội viên hơi bị lâu đấy.”
“Cậu nói thật luôn đó hả?”
Thượng Kha vừa sờ cằm qua lại mấy hồi, vừa quan sát Trì Thác với một ánh nhìn mang đậm nét hứng thú, đoạn lại bảo: “Ở đây có gì vui đâu, vừa không có lợi cho việc tìm tòi mộng cảnh của bản thân mà lại vừa triệt cả đường công danh sự nghiệp của mình nữa chứ.”
Vế trước thì miễn may Trì Thác vẫn còn để ý được chút chút, chứ mấy thứ danh lợi phồn hoa ở vế sau thì anh chẳng buồn quan tâm làm gì.
Yuuya và vị “Thiên sứ” náu mình trong “Vườn Eden” chính là hai nhân vật quan trọng nhất hiện nay đối với bản thân Trì Thác. Tuy nhiên, sau chuyến phiêu lưu thăm dò mộng cảnh vào mấy tháng trước, đám chuột bạch kia cũng chẳng thể nào sống lại cho được, cùng lúc đó, có một vài thứ cũng đã đột nhiên trở nên cực kì vô nghĩa.
Lúc vẫn còn ở bên chi nhánh Châu Mĩ, Trì Thác cứ luôn mãi băn khoăn xem bản thân mình nên đi đâu về đâu bây giờ, để rồi cuối cùng, mọi đáp án cho câu hỏi ấy đều chỉ thẳng về cùng một hướng, ấy là “Ánh sáng”.
Trì Thác biết anh không thể nào dừng lại cho được, anh đã vượt qua được nỗi đau mất mẹ và chị, vậy nên anh hiểu bản thân mình rất rõ. Nếu như lúc ấy anh không gặp được Yuuya cũng như nản lòng bỏ ngang việc tìm tòi sâu thêm về dự án “Thiên sứ” thì chắc chắn tâm lí của anh đã gặp phải trục trặc từ rất lâu rồi.
Vì vậy, Trì Thác cần tìm kiếm một hướng đi mới, đây chính là cách để anh tự động viên bản thân mình rằng phải kiên cường hơn nữa.
“Cũng không phải ai trong số mấy người lành nghề như mình cũng ham công danh lợi lộc đâu anh, tôi chỉ để ý đến mấy ai thân thiết với mình thôi.”
Trì Thác đáp lời Thượng Kha như vậy.
Nghe xong, Thượng Kha mới lên tiếng: “Cậu chẳng cần phải chăm sóc mấy cái cậu đấy thay cho chi nhánh Châu Á làm gì, tụi tôi cũng nào có thiếu người đi theo bảo vệ tụi nhỏ bao giờ. Bản thân cậu còn bị kẹp giữa hai chi nhánh châu lục lớn nữa chứ, nhiều khi làm việc cũng vướng chân vướng tay.”
“Tôi còn nghe người ta bảo cậu đặc biệt lắm, vậy nên cậu mới có thể kiềm giữ cả hai bên như vậy được. Nói chung bây giờ cậu đang sở hữu một cơ hội vàng để quay về chi nhánh châu lục của bản thân cậu đấy, cậu ráng mà nắm lấy đi ha.”
Đến cả Thượng Kha cũng đã phải xuống nước khuyên răn Trì Thác như thế.
Cơ mà đương nhiên Trì Thác sẽ chẳng chịu ngoan ngoãn nghe lời rồi, anh thật thà đáp: “Đây cũng không hoàn toàn là vì bọn Nhiễm Văn Ninh đâu anh à, có một phần lớn nguyên nhân là vì bản thân tôi nữa đấy. Tôi có thể cam đoan với anh một chuyện, rằng tạm thời tôi sẽ không rời đi.”
Nghe xong, Thượng Kha cũng chẳng buồn đỡ lời, dường như anh ta vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng Trì Thác.
“Tôi vừa phải bỏ tiền túi ra thanh toán một khoản bồi thường vi phạm hợp đồng cực kì khổng lồ cho bên Châu Mĩ, sau này tôi cũng sẽ không hưởng được một tí lợi lộc gì từ họ hết.” – Trì Thác tiếp tục kể.
Mãi đến lúc ấy, Thượng Kha mới thở dài thườn thượt mà rằng: “Tội gì phải khổ thế, cậu làm như vậy thì cũng có được gì đâu?”
Vừa nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Trì Thác vừa lên tiếng sửa lại câu nói của anh ta như sau: “Anh nên hỏi tôi không muốn mất đi cái gì mới phải chứ.”
Sau khi câu nói ấy được thốt lên, cả Trì Thác cùng Thượng Kha đều im lìm ngồi nhìn nhau một hồi lâu.
Cuối cùng, Thượng Kha vẫn phải xung phong làm người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối này: “Người như cậu thật sự rất hiếm gặp. Trong suốt quá trình trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, có rất nhiều người đã sớm đánh mất chính bản thân mình, tới cả tôi cũng khó có thể hiểu thấu được mấy thứ cậu vừa nói.”
“Chỉ mong rằng trong tương lai sau này, quyết định của cậu ngày hôm nay sẽ không khiến cậu phải hối hận.” – Thượng Kha nhắn nhủ Trì Thác như thế.
Đây là lần thứ hai “Ánh sáng” mở họp chào đón thành viên mới. Lần đổi mới gần đây nhất là của Ngô Côn Phong, cơ mà do là người quen nên mấy anh em cũng chẳng cần phải trang trọng kiểu cách làm gì. Đợt mở họp đó giống kiểu mở tiệc nhà làm hơn là mở họp, cả bọn xúm vào chơi bời một lát là xong chuyện.
Lần mở họp thứ hai hôm nay lại hoàn toàn khác so với lần hội họp đầu tiên. Rõ ràng cả bốn thành viên của “Ánh sáng” đều đang có mặt trong phòng, thế nhưng nhìn sơ qua còn tưởng đâu mấy anh em đang mở họp bàn nhiệm vụ nghiêm túc hay gì đấy.
Nhân vật được chào đón hôm nay là Thượng Kha, cái anh này là một người nghiêm chỉnh cực kì, hơn nữa trông cũng rất khó kết thân. Đấy là còn chưa kể đến việc anh ta còn mang theo một tin tức chẳng mấy tốt đẹp gì đến cho mấy anh em còn lại của “Ánh sáng”, vậy nên bầu không khí giữa bọn họ lúc này cũng chả được thoải mái gì cho cam.
Trùng hợp thay, Thượng Kha và Trì Thác cũng đang ngồi ở hai bên đối diện nhau. Một kẻ xuất hiện đồng nghĩa với việc một người phải rời đi, và cũng chính vì hiểu rõ điều này nên cả hai tên đời thứ năm ngồi ở đối diện họ đều cảm thấy có hơi bí bách.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cứ ngồi đấy rồi lén lút nhìn nhau cả buổi trời, thế nhưng rốt cuộc chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh lên tiếng hỏi mà thôi: “Trì Thác này, anh phải rời ‘Ánh sáng’ để quay về Châu Mĩ thiệt hở?”
Ấy thế mà Trì Thác vẫn cứ đinh ninh rằng Thượng Kha sẽ không báo trước cho hai cái đứa này nghe sớm đến như vậy đâu. Nói như vậy thì xem ra chi nhánh Châu Á đã phần nào có thể khẳng định rằng Trì Thác chắc chắn sẽ quay về dưới trướng Châu Mĩ rồi.
“Tôi tạm thời sẽ không quay về ha.”
Trì Thác đáp lời cậu như thế.
Vừa nghe đến hai chữ “tạm thời”, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy cứ như Trì Thác đang cố tình nói giảm nói tránh. Cũng vì lẽ đó, cậu bắt đầu phụng phịu: “Tôi biết anh là nhân viên gạo cội của Châu Mĩ, làm cho bên đây xem như nghề tay trái thôi, cơ mà tại sao tự nhiên lại nổ tin đột ngột dữ vậy?”
Sau khi nhìn lướt qua Nhiễm Văn Ninh và Ngô
Côn Phong, Trì Thác mới lên tiếng giải thích: “Trong nửa năm tiếp theo thì tôi có thể cam đoan mình vẫn sẽ ở lại làm việc với đội mình ha, nhưng tôi cũng chẳng thể đảm bảo mình sẽ không quay về cho được. Đâu ai biết trước được chữ ngờ, vậy nên mấy câu hứa hẹn trăm phần trăm gì đấy cũng chẳng mấy đáng tin.”
Vẫn còn rất nhiều nguyên nhân sâu xa khác nữa, thế nhưng Trì Thác cũng chẳng hề lên tiếng nói rõ ràng trong kì họp lần này.
“Cơ cấu thành viên hiện giờ của đội mình có hơi cao cấp, vậy nên mấy nhiệm vụ sắp tới sẽ khá là khó xơi đấy, mong mọi người chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ha.”
Trì Thác nghiêm túc tổng kết như vậy.
Cơ mà hiện giờ cả ba tên còn lại đều đang mỗi người một cõi, mấy thứ râu ria ngoài mặt này chẳng ai nghe lọt tai được cả.
Đến tận bây giờ, Thượng Kha mới chợt nhận ra rằng mỗi khi mình có mặt xung quanh, hai đứa nhóc Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nào thoải mái trò chuyện cho được. Cũng vì lẽ đó, anh ta mới lên tiếng hỏi thử: “Bộ nhìn tôi giống người xấu lắm hả?”
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều phải ngây ra một lát. Rồi sau đó, cả hai anh em vừa nhìn Thượng Kha vừa lắc đầu, ngỏ ý bảo chuyện cũng không đến mức đó.
Thậm chí Ngô Côn Phong còn đào tim đào phổi ra giải thích như sau: “Đại khái là do nhìn ông anh giống mấy ông lãnh đạo cấp cao kiểu nghiêm nghiêm ấy, nói chung là trông không có được trần tục cho lắm.”
“Tại hồi xưa từng làm đội trưởng nên tôi quen cư xử như vậy rồi, vài ngày nữa là mấy cậu sẽ quen thôi ấy mà.” – Thượng Kha đáp lời như thế. Anh ta cũng chẳng phải là tuýp người sẽ nở một nụ cười xuề xòa trước câu pha trò của người đối diện, thậm chí đến cả gương mặt đang đanh lại nãy giờ của anh ta cũng chẳng hề xê xích một chút nào.
Vì vào đội sau khi Lâm Nhất ra đi nên Ngô Côn Phong vẫn còn chưa hiểu thấu được khá nhiều thứ. Cậu ta khó có thể nào nghĩ được nhiều như Nhiễm Văn Ninh, thế nên cậu ta đành trực tiếp dặn Trì Thác như này: “Nếu anh thật sự muốn đi thì nhớ báo trước với tụi tôi một tiếng nhớ.”
“Nếu không thì lại mất công tôi với Nhiễm Văn Ninh phải nhớ thương anh hoài, ngày nào cũng ngồi nhà dài cổ mong tin anh hết.”
Nghe là biết Ngô Côn Phong đang bực bội dữ lắm, tại Trì Thác mà mấy nay cậu ta có ngủ ngon giấc được đâu.
Hình như mấy câu nói đấy của Ngô Côn Phong mới là thứ mà Trì Thác muốn nghe nhất, đồng thời cũng là một trong những lí do khiến anh tha thiết muốn quay về sum họp với đội mình đến vậy.
“Xin lỗi vì đã để mấy cậu lo lắng ha.”
“Anh về được là mừng rồi.”