Ngoài Hiện Thực

Chương 123: Bệnh viện không tên, một.



Chương 123: Bệnh viện không tên, một.

“Nhiệm vụ mới nhất của đội mình là một mộng cảnh vô danh, bên mình sẽ làm tiểu đội tiên phong đi thăm dò ha.”

Trì Thác in mấy tờ tài liệu trong tay ra thành bốn bản, sau đó mới chia đều cho từng thành viên đội mình.

Do cả đội cũng chẳng còn tên tay mơ nào nữa, mấy anh em thường sẽ dành thời gian đọc lướt qua tài liệu một lát rồi mới thống nhất thảo luận sau. Có vẻ như mấy người từng xung phong vào xem thử cũng chẳng thám thính được xa cho lắm, thế nên các nội dung về mộng cảnh trên mấy tờ tài liệu này cũng chẳng có bao nhiêu. Đọc xong hết xấp giấy trên tay, mấy anh em họ chỉ có thể biết được rằng nó vốn dĩ là một bệnh viện mà thôi.

Chỗ đặc biệt duy nhất của cái mộng cảnh này chắc có lẽ là chuyện vừa vào mộng thì ý thức của con người ta sẽ phải gánh chịu các ảnh hưởng tương ứng ngay, đây là một việc không tài nào tránh khỏi cho được.

Bàn về đẳng cấp và thứ bậc của cái mộng cảnh này thì đây là tất cả những gì mà họ biết: đẳng cấp thì người ta vẫn còn chưa thể xác định, thế nhưng độ khó lại rất có thể sẽ xấp xỉ ở bậc thứ hai. Thêm vào đó, thuộc tính của nó hiện giờ vẫn còn chưa được xác định rõ ràng, rất khó để khẳng định được rằng rốt cuộc nó rơi vào loại nào.

Ngoài ra, quy trình phát hiện cái mộng cảnh này cũng được hoàn thiện khá bài bản. Chi nhánh chính đã hợp tác với các chi nhánh địa phương để khoanh vùng cũng như chọn lọc tất cả các vụ án có nạn nhân hôn mê hoặc tử vong bất bình thường, từ đó tiến hành các công tác loại trừ cần thiết trên diện rộng, sau khi đã xác định được mục tiêu, họ sẽ phân phối nhiệm vụ xuống cho chi nhánh quốc gia, rồi chi nhánh quốc gia lại tiếp tục giao đến tay các chi nhánh địa phương chịu trách nhiệm cụ thể để bắt tay vào xử lí.

“Kiểu này thì khỏi phải thảo luận làm gì, vào đó xem trước rồi tính sau.” – Sau một hồi lật xem tài liệu, Thượng Kha mới phán như thế.

Mấy anh em còn lại cũng nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Một khi cấp bậc của đội ngũ được tăng lên, các tài liệu có liên quan đến nhiệm vụ của họ sẽ càng ngày càng trở nên tối giản, đôi khi nội dung của chúng sẽ chỉ có vỏn vẹn mấy dòng chữ, hơn nữa hầu như cũng chẳng chứa đựng bao nhiêu thông tin hữu ích cả.

Vì chưa vào mộng làm việc với bọn Trì Thác bao giờ, Thượng Kha mới hỏi ngay: “Người đội mình tách ra đi một mình được hết chứ nhỉ?”

“Được hết đấy anh.” – Trì Thác đáp.

Nghe vậy, Thượng Kha mới tỏ vẻ hiểu rồi, thậm chí còn chêm thêm một câu như sau: “Cả đội đều có khả năng tách ra đi riêng là tốt nhất, nhiều khi năng lực của mình cũng không tiện để hợp tác với nhau.”

Vừa mới nghe đến đấy, Ngô Côn Phong đã lén lút liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái. Nhác thấy cái tên kia vẫn còn đang bình tĩnh lật xem tài liệu, cậu ta mới bảo: “Không sao đâu anh ơi, mình nuôi thả thằng này được.”

Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh mới chịu ngẩng đầu lên, cậu tiện tay xếp tài liệu lại cho ngay ngắn một chút, xong xuôi mới mở lời cam đoan: “Mấy anh cứ thoải mái xài năng lực đi thôi, tôi sẽ cố gắng khống chế bản thân ha.”

Trong lúc nói ra câu đấy, Nhiễm Văn Ninh có để ý thấy Thượng Kha đang nhìn mình khá chăm chú, vậy nên cậu đành nhe răng cười đáp lại.

“Nghe bảo cậu mới vào đây làm việc từ hồi hè năm ngoái đúng chứ, thế mà bây giờ đã leo lên đến bậc thứ nhất rồi.” – Thượng Kha chợt quay sang bắt chuyện với Nhiễm Văn Ninh.

Vì cảm thấy dường như người nọ đang muốn nhắc đến một điều gì đấy sâu xa hơn thế, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi ngược lại: “Đúng rồi đó, có gì không anh?”

Thượng Kha thuộc tuýp người rất ít khi cười nói xuề xòa, thế nhưng ngạc nhiên thay, sau khi nghe thấy câu hỏi của cậu, anh ta lại chịu nở một nụ cười nhạt nhẽo chẳng rõ nghĩa: “Cậu khiến tôi nhớ tới một người, hồi xưa cậu ta cũng trưởng thành nhanh đến như vậy đấy.”

Nghe vậy, ba tên còn lại đều đồng loạt quẳng một ánh nhìn tò mò đến chỗ Thượng Kha, ngỏ ý giục anh ta kể tiếp.

“Tôi nghĩ chắc mấy cậu cũng quen mặt người kia hết rồi nhỉ, tên đó là nguyên đội trưởng đội thứ tư khi xưa, Thiệu Vấn Minh đấy.”

Sau khi dứt lời, Thượng Kha bắt đầu trầm ngâm chẳng buồn lên tiếng. Vì cảm thấy có vẻ như cái anh này đã từng có qua lại gì đấy với gã thủ lĩnh khét tiếng của phe bảo thủ, Nhiễm Văn Ninh lại tiếp tục hỏi: “Hồi xưa anh quen anh ta hả?”

“Có quen sơ, nhưng nhiều năm rồi không gặp lại.”

Ngoài câu nói này ra, Thượng Kha cũng chẳng hề kể thêm gì. Rồi bỗng dưng, anh ta vươn tay gom mấy tờ tài liệu của mình lại rồi chuẩn bị khăn gói về phòng.

“Về trước đây, mấy cậu trò chuyện vui vẻ.”

Vừa dõi theo bóng lưng của người đồng đội mới, Ngô Côn Phong vừa bắt đầu lên tiếng phàn nàn: “Mấy anh có thấy cái anh đó giống Lâm Nhất lắm không? Lúc nào cũng lạnh lùng ra mặt.”

“Không giống tí nào.”

Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác đều gần như đồng thanh đáp lời như vậy.

Nghe xong, hai tên bọn họ lại phải liếc mắt nhìn nhau một cái tỏ vẻ quái thật, vì sao cái anh/cái cậu này lại có suy nghĩ y chang mình nhỉ.

Trì Thác giải thích như này: “Lâm Nhất cũng lạnh nhạt đấy, nhưng khác với Thượng Kha, cậu ta thường chẳng thèm để ý tới ai đâu, ít ra Thượng Kha vẫn còn quan tâm đến mình chút chút.”

So với đó, lời giãi bày của Nhiễm Văn Ninh nghe còn quái dị hơn nữa, cậu tuôn một tràng: “Cái tên Lâm Nhất đó là nguyên một khúc gỗ ướp đá, cậu ta lạnh nhạt là tại vì cậu ta mới tu luyện thành tinh rồi hóa thành người đó.”

Sau khi nghe Nhiễm Văn Ninh kể lể xong, cả Ngô Côn Phong và Trì Thác đều đồng thời nhìn cậu không chớp mắt, trông cái ánh nhìn của hai tên bọn họ kìa, khỏi nói có bao nhiêu khó hiểu.

“Lâm Nhất đã qua đời lâu tới như vậy rồi, cậu có muốn chì chiết người ta thì cũng đừng có nặng lời thế.”

Đến cả một người vốn chẳng thân với Lâm Nhất cho lắm như Ngô Côn Phong cũng phải lên tiếng nói đỡ một câu như vậy là đủ hiểu.

Về phần Trì Thác, cái ông này mở miệng câu nào là động trời câu đấy, anh nói như này: “Hồi đó mấy cậu thân nhau dữ vậy sao?”

Mấy nay Nhiễm Văn Ninh bị Yến Lân hành xác tới nỗi đụng đâu cũng thấy ngại cho được. Vì thế, cậu chỉ đành gãi chóp mũi mấy cái theo thói quen, xong xuôi mới lên tiếng lấp l**m: “Tôi ba xạo ấy mà, mấy anh coi như tôi giỡn chơi cho vui là được.”

Ngoài mặt thì bảo như thế, nhưng lòng cậu lại đang lặng lẽ bĩu môi: Dù sao thì mấy anh cũng sẽ gặp lại Yến Lân nhanh thôi, cái này tôi không có ba xạo đâu nha.

Cũng vì đến tận ngày mốt mấy anh em họ mới phải đi làm nhiệm vụ, Nhiễm Văn Ninh bèn tranh thủ lúc rãnh rỗi để đi dặn dò Yến Lân một vài chuyện. Thật lòng cậu vẫn còn lo rằng Thượng Kha sẽ phát hiện Yến Lân, ấy là còn chưa kể đến chuyện phải đi giải thích tường tận chuyện của Yến Lân cho Thượng Kha nghe nữa, vừa nghĩ thôi đã thấy khó nhằn rồi.

Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết lập trường của cái anh Thượng Kha này như nào sất, liệu rằng anh ta có chịu giúp đỡ đồng đội hệt như Giang Tuyết Đào hồi ấy hay chăng, hay thật ra anh ta chỉ muốn làm tròn trách nhiệm trông chừng bọn Nhiễm Văn Ninh thay cho chi nhánh chính mà thôi.

Trong giấc mơ hôm ấy, Nhiễm Văn Ninh lại tiếp tục hỏi: “Cậu có chắc là mình sẽ không bị phát hiện không đấy?”

“Tôi chắc chắn.” – Yến Lân dứt khoát khẳng định.

“Thật ra tôi còn đang muốn hỏi cậu vì sao lại phải lén lút làm việc kiểu đấy đây. Đúng là chi nhánh chính có hơi nhiều hạn chế thật, cơ mà người ta vẫn đang giúp đỡ mình kha khá đấy chứ.”

Từ đó đến nay, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn mù tịt về chuyện này.

Sau khi trở thành một trong những vị tông đồ dưới trướng chi nhánh Châu Á, trừ việc phải chịu thêm một số ràng buộc trong mộng hay việc cần phải viết thêm một nùi báo cáo thì hầu như cậu chẳng gặp phải bất kì một rắc rối nào cả, thậm chí cậu lại còn gặt hái được rất nhiều quyền lợi. Có thể nói hiện giờ cậu muốn đi đâu trong vườn Tây cũng được sất.

Đáp lời cậu, Yến Lân chỉ lạnh nhạt nói thẳng: “Mục tiêu của tôi khác với họ, cá nhân tôi thấy tiếp xúc với bên đấy nhiều quá sẽ không tiện làm việc. Đặc biệt là khi cậu muốn sử dụng năng lực, mấy thứ quy tắc phức tạp đấy sẽ ngáng đường cậu ngay.”

“Bên trên cũng không phê bình cậu vì đã tự ý chạy vào ‘Vườn Eden’ à?” – Yến Lân hỏi như thế.

Về việc này, Nhiễm Văn Ninh thật thà kể lại: “Tôi với ‘Thiên sứ’ đi liền với nhau, làm sao tôi có thể nói dối rằng mình chưa hề nhờ cậy Dear Anna cho được, đâm ra bị phê bình rồi trừ lương mấy hôm nay đó. Cơ mà chỉ cần mấy người đó không ngăn cản tôi sử dụng năng lực trong mộng thì chuyện như vậy có là gì đâu.”

Tính ra thì Nhiễm Văn Ninh chưa bao giờ giải thích cho Yến Lân nghe định nghĩa của hai chữ “Thiên sứ” hết, cơ mà trông anh thản nhiên như vậy thì hẳn anh cũng đã biết tỏng mọi thứ rồi chứ nhỉ.

“Cậu có biết cái thứ ‘Thiên sứ’ trong lời tôi nói là gì không đấy?”

Nhiễm Văn Ninh hỏi như thế.

Nghe hỏi, Yến Lân lại chẳng nói chẳng rằng, anh chỉ im lặng nhìn chăm chú vào cậu bằng đôi con ngươi vàng óng đẹp đẽ của mình mà thôi, cứ như thể đang đợi cậu lên tiếng vậy.

Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành tiếp tục giải thích: “Sinh vật trong mộng nào được mời ra ngoài hiện thực thì người ta sẽ gọi đấy là ‘Thiên sứ’.”

“Cậu có sợ không? Vì cậu có liên quan tới ‘Thiên sứ’.”

Ngay vào đúng giây phút ấy, ngữ điệu của Yến Lân đột nhiên chậm lại, nghe trầm bổng du dương hệt như mỗi lần anh lên tiếng trong lúc đọc sách vậy.

“Thật lòng mà nói thì tôi khá là đề phòng ‘Thiên sứ Ánh trăng’, nhưng bây giờ nó đang được cất giữ trong ống nghiệm chỗ chi nhánh châu lục, nó ở xa tôi lắm, tôi cũng không cần phải bận tâm đến nó mãi làm gì. Tóm lại thì tôi cảm thấy cũng được.”

Vì cho rằng Yến Lân đang quan tâm mình, Nhiễm Văn Ninh đành phải cẩn thận lựa lời để trả lời anh.

Nghe cậu nói xong, Yến Lân mới lên tiếng nhận xét: “Cậu có hơi xa cách.”

Vì không hiểu anh đang muốn biểu đạt điều chi, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết nên trả lời anh như thế nào cả. Nhác thấy tán gẫu đến đây là được rồi, cậu bèn chào tạm biệt: “Tôi phải tỉnh rồi, có tí công chuyện buổi sáng.”

“Ừ, vậy thì chào buổi sáng.” – Yến Lân đáp lời.

Trước khi tỉnh giấc, Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ đến một chuyện, thế nên cậu mới tò mò hỏi anh: “Nếu tôi không mơ thấy lucid dream nào thì bình thường ý thức của cậu đi đâu?”

Thế nhưng câu trả lời của Yến Lân lại vượt xa những gì cậu từng suy đoán, cậu nghe thấy người kia thẳng thắn trả lời chẳng buồn do dự: “Tôi không có nơi nào để đi cả.”

Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh hoàn toàn sững người ra tại chỗ. Rồi tiếp theo, Yến Lân bỗng dưng vươn tay đến gần cậu, sau đó nhẹ nhàng nhéo gáy cậu một cái rất khẽ.

“Tỉnh dậy sớm nhé.” – Cuối cùng, anh nói như thế.

Trong nhiệm vụ hôm nay, tín vật của cái mộng cảnh vô danh ấy là một lọ chất lỏng trong suốt. Từ lúc nhận lấy cái lọ kia, Nhiễm Văn Ninh đã ngồi nghịch nó một thôi một hồi rồi mới chịu đặt nó xuống trên chiếc bàn cạnh giường làm việc.

Rồi họ đặt chân vào “Dưới ánh trăng, Dear Anna”.

Ánh trăng nhẹ nhàng vỗ về trên người từng vị khách ghé chơi nhà, vẽ ra từng vệt sáng mỏng manh dọc theo từng bóng lưng sinh động của họ.

Tiếp theo đó, mấy anh em cùng ăn ý đứng cách nhau một khoảng cách thích hợp, sao cho khi được Dear Anna dẫn lối vào một mộng cảnh đặc thù khác, bọn họ sẽ không phải cách nhau quá xa.

Sau khi đã đặt chân vào mộng cảnh vô danh nọ.

Tuy ý thức của Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng máy đo điện tim vang lên đều đều, thứ âm thanh này quá đỗi cứng nhắc và đều đặn, có muốn không nhận ra cũng khó.

Ngay khi Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một phần trần nhà trắng toát. Hình như mình đang nằm xuống thì phải, cậu nghĩ thế, và cậu ngồi dậy. Sau khi phóng tầm mắt nhìn ngó xung quanh, cậu mới nhận ra rằng mình đang nằm trong một phòng bệnh.

Phòng bệnh này nhìn chung cũng khá là tiên tiến, chẳng kém cạnh phòng bệnh chuyên dụng của vườn Tây bao nhiêu cả. Trừ việc không có cửa sổ, các trang thiết bị của căn phòng này được trang bị khá đầy đủ.

Do chưa hề thấy mặt đồng đội ngay, Nhiễm Văn Ninh mới đoán rằng rất có thể đội mình đã rã đám do sai lệch vị trí, cũng may đã có Dear Anna giúp sức nên ắt hẳn mấy người bọn họ cũng chẳng cách nhau xa lắm.

Nghĩ đến đây, cậu mới xoay người nhảy khỏi giường bệnh rồi chuẩn bị lên đường tìm đồng đội. Sau khi đã tập hợp đông đủ, tùy vào tình trạng cụ thể của mộng cảnh rồi mấy anh em mới có thể bàn bạc xem nên thăm dò nó ra sao cho được.

Thế nhưng hãy còn chưa kịp bước ra bước đầu tiên, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên cảm thấy một bên tay phải của mình đau nhói. Sau khi giơ tay lên nhìn thử, cậu mới hay rằng mu bàn tay mình đã bị ghim một cây kim truyền dịch tự bao giờ.

Phần đuôi của cây kim ấy cũng chẳng hề được nối với bất kì một loại ống truyền dịch nào cả, thoạt nhìn thì đấy chỉ là một cây kim không mà thôi. Ôm lòng thử, Nhiễm Văn Ninh bèn vung tay qua lại xem sao. Rồi sau đó, cậu mới nhận ra rằng chỉ cần hoạt động mạnh một chút thì tay mình sẽ đau ngay, đau như bị ống tiêm ghì lại vậy.

Không lẽ có một loại ống dẫn vô hình nào đấy đang được nối liền với cây kim này hay sao?

Thật ra thì chuyện vừa mới vào mộng đã bị mộng cảnh ảnh hưởng ngay từ đầu như này khá hiếm gặp, Nhiễm Văn Ninh rất ít khi đụng phải. Vì vậy, cậu đành kiểm tra các trị số tinh thần của mình trong chốc lát. Tinh thần lực của cậu hiện giờ là 10032, năng lực nhận biết là 459.

Các trị số của “Linh thị” vẫn còn ở đây, vậy nên đẳng cấp của cái mộng cảnh này sẽ thấp hơn “Con mắt của Thượng Đế”. Với Nhiễm Văn Ninh, cơn đau này chỉ là muỗi, quan trọng nhất là các trị số tinh thần của cậu có đủ xài không kia kìa. Nhác thấy tinh thần lực của mình cũng còn dư dả, cậu mới trực tiếp đi thẳng tới cửa phòng bệnh.

Trong lúc bước đi, Nhiễm Văn Ninh tận mắt nhìn thấy trị số tinh thần lực của mình đang dần dần giảm xuống từng li, từng tí một. Thì ra cái thứ này còn có thể gây sát thương sao, cậu vừa nghĩ, vừa liếc mắt nhìn cây kim trên mu bàn tay thêm một lần nữa. Cùng lúc ấy, loại cảm giác đau đớn như bị kim chích kia vẫn còn đang lì lợm bám riết theo cậu.

Ngoài hành lang vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ánh đèn nhân tạo sáng trưng làm bạn với cậu mà thôi, thêm vào đó, cứ cách khoảng mười mét sẽ có một chiếc giường bệnh trống không được đặt sát ở một bên tường. Sau khi ngó nghiêng ngó dọc một hồi lâu, Nhiễm Văn Ninh mới hay rằng căn phòng sát bên mình cũng là một phòng bệnh giống hệt ban nãy, vậy nên cậu bèn vươn tay gõ lên cửa một cái.

Trái ngược với sự lặng im ở phía bên kia cánh cửa này, cánh cửa của căn phòng bên cạnh cậu hiện giờ lại bắt đầu phát ra từng tiếng lạch cạch.

“Phiền thật đấy nhỉ, tôi không thích cái thể loại mộng cảnh chuyên tiêu hao sinh lực này một chút nào.”

Lúc bước ra ngoài, Thượng Kha có để lộ ra một phần mu bàn tay của mình, nơi đó cũng có một cây kim truyền dịch giống hệt với cây kim trên tay Nhiễm Văn Ninh hiện giờ.

“Mấy người khác đâu anh?” – Nhiễm Văn Ninh hỏi như thế.

“Chắc còn chưa tỉnh, chờ tí xem.” – Thượng Kha khuyên.

Chẳng mấy chốc, Trì Thác và Ngô 

Côn Phong đã bước ra từ những căn phòng khác hệt như những gì Thượng Kha đã nói. Khác với sự căm ghét ra mặt của Thượng Kha, dường như hai tên bọn họ cũng chẳng có thù ghét gì với những thể loại mộng cảnh phiền phức như này.

Trì Thác bình tĩnh dặn dò: “Mình cũng không thể ở lại lâu trong một mộng cảnh như này được, dễ gặp biến cố lắm, nhiệm vụ của mình hôm nay chỉ là đi thăm dò tầng đầu tiên của nó mà thôi. Tóm lại, chỉ cần xác định được một phần thuộc tính rồi đặt tên đàng hoàng cho nó là được rồi ha.”

Nghe anh nói xong, mấy tên còn lại đều gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.