Ngoài Hiện Thực

Chương 133: Bệnh viện không tên, mười một.



Chương 133: Bệnh viện không tên, mười một.

Ngay khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống, gã mặc vest đã lập tức nhận ra được điều kì lạ, dường như mấy hạt nước này đang cố gắng tác động lên người gã. Theo phản xạ, gã đã nhanh tay ấn cậu trai vừa khuyên răn mình xuống mặt đất ngay.

“Là mày ư?”

Gã lớn tiếng quát hỏi, thế nhưng cậu trai lạ mặt kia chỉ bật ra một vài tiếng kêu than và cũng chẳng buồn nói năng gì cả.

Vì gã ra tay quá nhanh, cái ống trên tay cậu trai kia lại tiếp tục bị căng ra thêm một lần nữa, hậu quả là phần da ở cả một bên tay trái của cậu ta đã rách toạc cả ra, cả một phần sàn ở nơi đấy cũng đã dần dần bị che phủ bởi lớp lớp máu tươi.

Vừa ngoan ngoãn nằm im trên nền đất, cậu trai nọ vừa đưa mắt nhìn về phía người đồng hương từng trò chuyện cùng mình ban nãy. Người nọ đã đứng lên tự bao giờ, nét dịu dàng trên gương mặt cậu nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng và u ám đến đáng sợ.

Trừ chàng trai trẻ tuổi này, tất cả những người còn lại đều nhao nhao lùi về phía sau, có vẻ như ai ai cũng đều sốt sắng muốn né tránh xung đột cả.

“Hôm nay lũ các người ngoan cố thật đấy.”

Thằng nhãi kia có hơi phiền, gã mặc vest nghĩ như vậy, thế nhưng sau khi sực nhớ lại rằng mình vẫn còn đang nắm giữ con tin trong tay, gã lại lên tiếng ép hỏi: “Mày tạo ra cơn mưa này đúng không?”

“Để nó dừng lại ngay, nếu không thì…” – Nói đoạn, gã lập tức vươn tay rồi cứ thế bẻ gãy một đốt ngón tay của cậu trai đang nằm trên mặt đất.

Tiếng xương vỡ nát giòn giã đột nhiên vang lên văng vẳng giữa đại sảnh, kéo theo một chuỗi những tiếng vọng ám ảnh sâu trong tâm thức của mỗi một người có mặt tại nơi đây. Đến cô bé vừa gào khóc đòi về nhà ban nãy cũng đã bị dọa sợ đến gần như chẳng còn biết gì nữa, con bé chợt rít lên một tiếng cực kì thảm thiết, sau đó lập tức té xỉu trên mặt đất.

Thế nhưng cậu trai kia cũng chẳng buồn lên tiếng kêu than. Vừa nhịn nhục chịu đựng cơn đau trên tay, cậu ta vừa nở một nụ cười nhạt nhẽo với chàng trai trạc tuổi trước mắt, tỏ vẻ bản thân mình cũng chưa hề hấn gì cả.

Sau khi trông thấy nụ cười miễn cưỡng kia, đôi mắt của người đối diện lại bỗng dưng ánh lên đôi nét u ám như có như không.

Cậu nhẹ nhàng bước lên vài bước, sau đó lại đột nhiên rút ra một cây dù đen tuyền.

Không khó để nhận thấy cây dù này được chế tác tinh vi hơn hẳn so với những cây dù bình thường khác, bằng chứng là phần tán dù được làm bằng một loại vật liệu chống phản quang rất mạnh, còn phần cán dù lại sở hữu một màu đen mượt mà và tinh tế của kim loại.

Tuy cây dù thoạt trông có hơi đơn giản, thế nhưng cấu tạo trên thực tế của nó lại khá rườm rà và phức tạp.

Chủ nhân của cây dù cũng chẳng định mở bung nó ra, cậu chỉ nhẹ nhàng chạm mũi dù xuống mặt đất một cái, đánh lên một tiếng vang giòn giã.

Gần như ngay sau đó, một tia lửa điện đã đột ngột xuất hiện dưới mũi dù rồi nhanh chóng khuếch trương trên khắp khu vực này với một tốc độ chóng mặt vô cùng.

Thế nhưng chỉ sau một tích tắc ấy, tia lửa điện kia đã bỗng dưng biến mất.

“Lại chuyện gì nữa thế nhỉ?”

Vì hiểu rõ rằng ba người ở phía xa xa cũng chẳng phải hạng tầm thường, cô gái trẻ ban nãy mới định bụng lánh xa khỏi nơi sắp có mâu thuẫn, cô chẳng biết mấy gã này định làm gì cả.

Hãy còn chưa kịp biết được đáp án cho câu hỏi trên, cô gái trẻ đã bị từng chùm bụi trắng dày đặc chẳng biết từ đâu ra che kín cả tầm nhìn, thì ra cả một khu đất tầm mấy mét trước mắt cô đã đột nhiên nứt toác cả ra, kéo theo đó là một số lượng lớn gạch đá và bùn lầy đang liên tục rơi ầm ầm xuống lầu dưới.

Nhịn không nổi, cô gái trẻ vừa che mũi lại, vừa bật thốt ra một vài tiếng ho khan đứt quãng. Sau khi bụi đất đã dần dần tan đi, cô mới bàng hoàng nhận ra rằng ba người lạ mặt ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Trước mặt cô hiện giờ là một cái hố cực kì khổng lồ, phần tường quanh lòng hố vẫn còn giữ lại một ít khung thép tàn dư đã gãy vỡ. Thêm vào đó, cơn mưa chóng vánh và kì lạ ban nãy cũng đã hoàn toàn ngừng lại.

Chẳng còn cách nào khác, cô gái trẻ chỉ có thể lặng im khấn nguyện dưới đáy lòng, cầu mong cho hai chàng trai trẻ lạ mặt lúc nãy có thể đánh bại gã đàn ông quỷ quyệt kia thật suông sẻ.

“Cậu có sao không?”

Thừa dịp tình hình vẫn còn đang rối bung bét cả lên, Nhiễm Văn Ninh đã kịp cứu lấy cậu trai bình thường nọ khỏi tay của gã tư chất giả ban nãy.

Khi đã mượn sức từ cây dù để đáp đất an toàn xong xuôi, cậu mới bắt tay vào sắp xếp cho cậu trai này ngồi đợi ở một nơi nào đấy ổn định hơn. Sau một hồi kiểm tra sơ qua ý thức của cậu ta, cậu mới hay rằng cái ống trên tay cậu ta đã bị mình cắt đứt tự bao giờ, đấy là nguyên nhân vì sao nó vẫn luôn liên tục rỉ nước.

Nơi chịu thương nghiêm trọng nhất trên người cậu trai trẻ ấy là bên tay trái, toàn bộ phần da tay ở nơi đó đã bị lột đi mất hết, đây ắt hẳn là do màn giằng co với cái gã ban nãy ban tặng rồi.

“Không sao hết.”

Thế nhưng trước câu hỏi thăm của cậu, cậu trai nọ chỉ phẩy tay vài cái, tỏ vẻ tí xíu thương tổn ấy nào có đáng là gì.

Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh mới âm thầm nghĩ rằng quái, cái cậu này thế mà lại có thể nhịn đau giỏi hơn cả cậu nữa cơ. Cơn giận nhen nhóm nơi đáy mắt cậu có hơi nguội đi đôi chút, cậu chợt lên tiếng giải thích: “Đây là một nơi thuộc phạm trù ý thức, có nghĩa là cơ thể thật sự của cậu vẫn còn đang ngủ say ngoài hiện thực, chỉ cần cậu tỉnh giấc thì mấy vết thương này rồi sẽ lành cả thôi.”

“Trông cậu có vẻ quen tay hay việc nhỉ.” – Cậu ta hỏi như thế.

“Bên tôi thường gọi mấy chỗ như này là ‘mộng cảnh’. ‘Mộng cảnh’ cực kì nguy hiểm, thế nên tụi tôi vẫn luôn phải túc trực để ý cũng như quản lí chúng nó.”

Nói đoạn, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng lại xé rách một miếng vải trên chiếc áo thun ngắn tay cậu đang mặc, sau đó mới nhanh tay băng bó cho cậu trai kia.

Thật ra vải vóc trên người cũng là một trong số những thứ thuộc về ý thức của Nhiễm Văn Ninh, thế nên lúc xé toạc một miếng vải xuống để cầm máu cho người ta, bản thân cậu cũng đã phải chịu đựng một cơn đau nhói như có như không.

Trong lúc cẳng tay được băng bó, cậu trai kia vẫn luôn nhíu chặt đôi mày lại. Vì cho rằng mình có hơi quá tay rồi lỡ làm đau cậu ta, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi: “Tôi mạnh tay quá à?”

Thế nhưng nghe xong, cậu trai kia lại chợt thả lỏng cơ mặt rồi vội đáp: “Không sao, cậu mạnh tay hơn cũng không sao hết.”

Cũng vì lẽ ấy, Nhiễm Văn Ninh mới thong thả siết chặt miếng vải trên tay mình thêm một chút nữa, tránh cho việc đống máu tươi ban nãy lại tiếp tục tuôn ra.

“Cậu có thể cho tôi xin một vài thông tin cá nhân được chứ? Để tôi xử lí mấy chuyện sắp tới theo quy trình ấy mà.”

Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, trước tiên cậu phải dàn xếp cậu bạn này cho ổn thỏa cái đã, xong xuôi rồi hẵng tính sổ với gã tư chất giả kia sau.

Dường như câu hỏi ấy đã khiến cậu trai kia do dự đôi chút, thế nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn ngoan ngoãn đáp: “Trình Bân.”

Sau khi đã biết được Trình Bân đang ở nơi nào, Nhiễm Văn Ninh mới khuyên cậu ta đến chi nhánh đội thứ hai để được hỗ trợ xử lí những vấn đề phát sinh sau chuyện này. Do vẫn còn chưa rỗi rãi để mang tỉnh người ta, cậu chỉ đành nhờ Yến Lân ra mặt giúp đỡ trong chốc lát mà thôi.

Về việc gọi tên, thật lòng thì Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa bao giờ muốn gọi thẳng tên húy của Yến Lân trong mộng cảnh cả vì ai ai trong đội cậu cũng đều biết rõ rằng cậu vẫn luôn tìm kiếm một người có cái tên như vậy. Nói cách khác, nếu cậu vô tư gọi mèo mun là Yến Lân thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ.

Cũng vì lẽ đó, Nhiễm Văn Ninh cũng đã sớm âm thầm hỏi xin ý kiến của Yến Lân rồi. Còn nhớ lúc ấy, cậu đã từng nhắn anh như này: “Tôi đâu thể gọi thẳng tên thật của cậu trong lúc cậu vẫn đang là một con mèo mun được đâu, chắc tôi phải gọi cậu bằng tên khác thôi.”

Sau khi đáp lại bằng một câu không thành vấn đề, Yến Lân mới ngoan ngoãn đứng đợi cậu nghĩ tên mới cho mình. Tuy vậy, chỉ một cái tên thôi cũng đã khiến cậu phải vò đầu bứt tai cả buổi trời, cuối cùng, cậu chỉ đành hỏi thử: “Vậy thôi tôi gọi thẳng tên cậu luôn nhé?”

“Tên nào cũng được cả, dù sao đấy cũng chỉ là một mối dây liên kết giữa ý thức với nhau mà thôi, tôi sẽ rõ cả đấy, cậu chỉ cần chọn là được.”

Yến Lân đáp lời cậu như vậy.

Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, câu trả lời của Yến Lân nghe có hơi quen tai một chút, hình như loài người và mộng cảnh cũng được liên kết với nhau bằng phương thức đấy hay sao đó. Tuy nhiên, cậu cũng vô tư chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm cả. Sau khi đã thảo luận xong xuôi, cậu mới tỉnh giấc khỏi lucid dream của mình rồi cứ thế vội vã đi làm.

Ai mà ngờ được rằng mấy câu vu vơ đấy lại có đất dụng võ vào hôm nay cơ chứ. Nghĩ vậy, Nhiễm Văn Ninh mới siết chặt cây dù trong tay rồi nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Lân.”

Sau tiếng gọi ấy, tán dù có khẽ nhúc nhích đôi chút, và rồi tiếp theo đó, một con mèo mun sở hữu một bên tai gập khá đặc trưng mới chợt ló đầu ra ngoài. Khi đã bước ra ngoài đây, nó mới bắt đầu ngoan ngoãn khoanh chân ngồi dưới đất cứ như thể đang chờ đợi mệnh lệnh từ phía Nhiễm Văn Ninh vậy.

“Cậu giúp tôi canh chừng đám người trên kia với Trình Bân một tí nhé, tôi đi xử lí cái gã ban nãy đây.”

Sau khi dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã vội vã xoay lưng rời khỏi nơi này ngay.

Nhác thấy bóng lưng cậu đã khuất xa, mèo mun mới nhẹ nhàng lắc đầu mấy cái. Gần như ngay sau đó, bên tai cụp của nó đã dựng lên trở lại, nó lập tức lột xác, trở nên ngầu đét và đĩnh đạc hơn bao giờ hết.

Sau khi đưa mắt liếc nhìn cậu trai xa lạ kia, mèo mun mới chợt nhận ra rằng người nọ vẫn luôn nhìn chằm chặp vào mình và rồi thả hồn đi đâu mất, cứ như thể cậu ta đang tỏ ra hoài niệm về một chuyện gì đấy rất xưa, rất cũ vậy. Chẳng qua bao lâu, đôi mắt của cậu ta lại đột ngột hấp háy hệt như đã chợt ngộ ra một điều chi đó, và rồi cậu ta cười. Nét cười nhạt nhẽo nơi khóe môi cậu ta rất mơ hồ, không tốt đẹp, cũng chẳng xấu xa, nó có thể khiến cậu ta trông rất đỗi hiền lành và đồng thời cũng có thể khiến cậu ta trông hệt như một gã cực kì bạc bẽo, vô tâm.

Mèo ơi mèo à, lâu rồi không gặp.

Hãy còn chưa kịp kích hoạt ưu thế sân nhà của bản thân, gã tư chất giả kia đã giấu mình đi mất dạng. Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành dứt khoát vung cây dù lên cao, ép năng lực của mình phải mở rộng phạm vi hoạt động để bắt lấy gã nọ càng nhanh càng tốt.

Trong lúc ấy, ở một nơi nào đó tại mộng cảnh này, gã mặc vest cứ thế liêu xiêu trốn vào trong một căn phòng nho nhỏ. Gay go thật, cái mộng cảnh này đã bị phát hiện, thậm chí cái người ban nãy lại còn mạnh hơn cả gã nữa.

“Tức thật chứ, mình rõ ràng sắp vượt qua được bài kiểm tra của phe bảo thủ rồi kia mà.”

Tên thật của gã mặc vest là Triệu Dựng Thành. Gã phải phí công phí sức ròng rã ba năm trời mới có thể trở thành tư chất giả của cái mộng cảnh này.

Mấy năm về trước, phe bảo thủ có trao tín vật của “Bệnh viện không tên” cho gã. Ngoài ra, phe phái này còn rỉ tai gã, bảo rằng thuộc tính của cái mộng cảnh kể trên cực kì khó, đã có rất nhiều người bắt buộc phải dừng lại ở ngưỡng cửa này, và rằng nếu như gã có thể thành công lấy được năng lực của nó, gã sẽ có cơ hội trở thành một trong những thành viên chủ chốt của phe bảo thủ.

Bản thân Triệu Dựng Thành cũng hiểu rõ các quyền lợi khi trở thành một thành viên của phe phái này. Các mộng cảnh trong tay họ thường sở hữu các loại thuộc tính năng lực rất đỗi mạnh mẽ, hơn nữa người sử dụng năng lực cũng sẽ không bị ràng buộc bởi bất kì một quy tắc nào. Với họ, luật pháp chỉ là một thứ bên lề mà thôi.

Nếu như có thể trở thành một thành viên chủ chốt và nắm giữ một vị thế quan trọng tại phe bảo thủ, gã hoàn toàn có thể hóa thành một siêu nhân ngoài hiện thực cũng như được tự do nắm quyền sinh sát trong tay. Các loại nhiệm vụ giết người với gã giờ đây chỉ là chuyện muỗi, và tiền thù lao kếch xù từ những phi vụ này cũng đủ để gã ăn sung mặc sướng cả đời.

Cũng vì lẽ đó, Triệu Dựng Thành đã phải dày công nghiên cứu năng lực của cái mộng cảnh này rất nhiều năm. Gã lợi dụng ý thức của vô số người bình thường để nuôi cấy những kẻ biến dị, nặng hơn thì lại khiến họ trở thành một trong số các sinh vật trực thuộc binh đoàn quái vật dưới tay mình.

Tuy chưa thể gọi mộng cảnh nhà mình sang hỗ trợ bên những mộng cảnh khác như đám khai thác bậc thứ nhất, nhưng gã đã nắm vững được ưu thế cực lớn mỗi khi có mặt tại sân nhà của bản thân.

Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, phe bảo thủ cũng chẳng hề tỏ ra thích thú trước trình độ năng lực của gã. Theo ý họ, loại tư chất giả như gã sẽ thường có một điểm yếu chí mạng, ấy là mỗi khi rời khỏi sân nhà của mình, bọn gã sẽ chẳng còn lại gì cả.

Triệu Dựng Thành không chấp nhận lời góp ý ấy, gã vẫn luôn ấp ủ khao khát được thể hiện bản thân. Điển hình là việc chỉ mới gần đây thôi, gã đã thành công khiến một người trong nghề lạc lối. Sau chuyện này, phe bảo thủ mới chịu tỏ ra hứng thú với gã, đồng thời cũng đã nhờ người thông báo cho gã hay, rằng họ sẽ tới kiểm tra trình độ của gã vào ít hôm nữa.

Nhận được tin báo, Triệu Dựng Thành háo hức vô cùng. Gã bắt đầu đẩy mạnh tiến trình đào tạo quái vật của mình, thế nhưng chuyện này lại dẫn đến việc số người lạc lối ngoài hiện thực đột ngột tăng nhanh, cuối cùng khiến phe cấp tiến chú ý.

Và rồi điều gì đến cũng đến, phe cấp tiến lập tức phát hiện gã ngay sau khi gã đã vất vả leo được đến bậc thứ hai trên thang đo thực lực. Đúng thật là quá xúi quẩy, gã nghĩ thế.

Thằng nhãi cầm dù ban nãy cũng mạnh quá thể đáng, cả một tầng lầu cứng cáp như vậy mà cũng bị cậu ta đánh thành một cái hố sâu hoắm. Sau một hồi đắn đo loại suy về cấp bậc của người này, Triệu Dựng Thành chỉ còn nước nghĩ rằng thằng nhãi đấy là một vị tông đồ chính tông hoặc bết bát nhất là một kẻ khai thác bậc thứ nhất mà thôi. Nếu sự thật đúng là như vậy thì có khi nào ngày tàn của gã đã đến rồi đấy chăng.

May sao phe bảo thủ cũng đã từng trao cho gã một loại đạo cụ rất đặc biệt, ấy là một trang giấy trắng tinh sở hữu năng lực theo dấu và rất thường được sử dụng trong những tình huống khẩn cấp.

Triệu Dựng Thành hiểu rõ rằng mình phải sử dụng ý thức để kích hoạt tờ giấy này, thế nhưng sau một hồi lâu loay hoay gắng sức, gã mới ngộ ra rằng bản thân gã vẫn còn yếu kém trong việc khống chế ý thức của bản thân. Dù có cố đến mức nào đi nữa thì gã cũng chẳng thể viết được bao nhiêu con chữ trên tờ giấy đó cả.

Sau một hồi suy tư, gã chỉ có thể viết được vỏn vẹn hai chữ như sau: Dù đen.

Việc cấp thiết trước mắt là gã đang cần một ai đó đến đây hỗ trợ, còn những chuyện bên lề khác thì cứ để sau, tạm thời gã chẳng còn hơi đâu để giải quyết chúng nữa. Bây giờ gã phải chuồn khỏi cái mộng cảnh này trước cái đã, chỗ ở ngoài hiện thực của gã cũng cần phải được gấp rút dời đi ngay trong hôm nay.

Thế nhưng xui thay cho gã, ngay vào lúc gã đang thả lỏng bản thân để rời khỏi “Bệnh viện không tên”, một ít nước chẳng biết từ đâu ra lại trào vào nơi đây qua khe cửa, và rồi chẳng qua bao lâu, đống nước đấy đã chạm được đến hai bàn chân gã.

Cái này là thứ được thằng nhãi kia cụ hiện hay sao?

Thôi xong, Triệu Dựng Thành vừa âm thầm than khổ, vừa nhanh trí co chân nhảy lên mặt bàn hòng né tránh thứ nước quái quỷ kia. Vì đinh ninh rằng người nọ đã phát hiện ra mình, gã bèn dứt khoát gọi đám quái vật của mình ra ngoài này.

Tuy nhiên, khác hẳn với đám “dân bản địa” ở nơi đây, binh đoàn quái vật dưới tay gã cần phải nghe được mệnh lệnh chính xác từ gã để hành động. Do chẳng biết thằng nhãi phe cấp tiến ấy ở đâu cả, gã chỉ có thể ra lệnh cho đám quái nhà mình đi loanh quanh tuần tra khắp nơi mà thôi.

Trong lúc đó, ở một nơi cùng tầng nào đấy.

Trừ các căn phòng xếp lớp san sát nhau, tất cả những nơi như hành lang và đại sảnh đều đang phải hứng chịu một cơn mưa rào chẳng biết từ đâu ra cả.

“Thằng nhãi” trong lời gã kia hiện đang dạo bước trên hành lang ngập nước. Cậu vừa che dù, vừa thong thả bước đi giữa màn mưa trông đến mà thoải mái vô cùng, đến nỗi ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng cậu đang thư giãn giữa công viên chứ chẳng phải đang phiêu lưu giữa một nơi nguy hiểm như mộng cảnh nữa.

Rồi đột nhiên, bước chân của Nhiễm Văn Ninh chợt chậm đi trông thấy. Sau khi nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cậu mới lạnh lùng lẩm bẩm: “Tìm được mi rồi.”