Chương 73: Đồng ý.
Mộng cảnh công viên chuyên dùng cho việc trao đổi thông tin luôn luôn sở hữu một bầu trời đêm vĩnh cửu. Nơi đây chỉ vỏn vẹn có một chiếc đèn đường đang thắp sáng một băng ghế công viên mà thôi.
Nghiêm Húc hiện đang đứng dưới ánh đèn ấy. Anh ta bắt đầu bắt chuyện với một con quạ đen đương ẩn mình sau một tán cây cách đây không xa: “Cả hai phe cánh đều thất bại trong nhiệm vụ lần này. Xét trên mặt bằng tổn thất thì bên mình có vẻ nhỉnh hơn một chút, Emma hiện không rõ tung tích.”
“Bên mình đã phái đi tổng cộng năm người, bên Châu Âu mất Barzel, chỗ này thì mình mất Bách Lý Tiểu Gia, còn về phần phe cấp tiến, bọn chúng có hai người đang hôn mê, hai người lạc lối, nhưng tất cả những người này đều là người bậc thứ hai hết.”
Nghiêm Húc đưa ra một loạt báo cáo rất chi tiết.
Con quạ đậu trên nhánh cây không xa cũng chẳng nói năng gì. Mãi sau đó một hồi lâu, nó mới trăm năm một lần mà đặt ra một câu hỏi: “‘Kịch liệt’ đâu?”
Nghe nó hỏi như thế, Nghiêm Húc có hơi băn khoăn một chút, thế nhưng anh ta vẫn đáp: “Cái mộng cảnh có thuộc tính đó đã bị đánh thức rồi, nó còn chưa kịp tạo ra thêm một giấc mộng nào hết.”
“Tôi không nhắc tới mộng cảnh, cái tôi hỏi là người.”
Con quạ kia bỗng dưng đập cánh, kéo theo một loạt các tiếng xì xào trên cành cây.
Nghiêm Húc chợt nheo mắt lại. Đây có thể xem như lần đầu tiên anh ta và đội trưởng nhà mình ông nói gà, bà nói vịt đấy.
“Anh nhắc lại tôi nghe xem, lần này mình phái đi bao nhiêu người vào làm cái nhiệm vụ này?”
Con quạ tiếp tục hỏi.
“Bách Lý Tiểu Gia, Itten, Avery, Barzel, Emma, tổng cộng năm người mà anh, có ba vị tông đồ và hai người ở bậc thứ hai thôi.”
Nghiêm Húc lại thuật lại “sự thật” một lần nữa.
Lần này, sau khi Nghiêm Húc báo cáo xong xuôi, cả anh ta lẫn con quạ kia đều trầm ngâm rất lâu, chẳng ai buồn nói gì cả.
Vì băn khoăn có phải đã có thiếu sót gì rồi hay không, Nghiêm Húc mới lập tức hỏi: “Đội trưởng, có chỗ nào không được ổn hay sao?”
“Người đấu tay đôi với Bách Lý Tiểu Gia là ai?”
Thế nhưng con quạ kia lại lờ đi câu hỏi của Nghiêm Húc, nó tiếp tục đặt ra một câu hỏi như vậy.
Lúc tàn cuộc, Nghiêm Húc có ghé ngang qua “Biển sâu u ám” một chuyến để tìm kiếm Bách Lý Tiểu Gia. Hai người bọn họ cũng đã từng trao đổi một ít thông tin với nhau, vì vậy anh ta mới biết được Bách Lý đã phải đối mặt với kẻ nào bên phe cấp tiến.
“Cô ta gặp Nhiễm Văn Ninh trước, sau đó mới gặp phải Yuuya Kojika.”
Nghiêm Húc đưa ra hai cái tên như vậy.
Trong lúc Nghiêm Húc im lặng chờ người kia đưa ra một câu trả lời nhất định nào đấy, một chuỗi các tiếng lá cây xào xạc lại đột ngột vang lên trong đêm vắng. Con quạ được Thiệu Vấn Minh cụ hiện đã vỗ cánh bay ra khỏi tán cây.
Sau khi đáp xuống trước mặt Nghiêm Húc, con chim đen thui kia mới nghiêng nghiêng đầu, dõi theo anh ta một cách chăm chú.
“Mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa được xác định, tôi nghi…”
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía sau lưng con quạ, mặc dù nơi ấy chẳng có một ai.
“Sao thế?”
Dưới cái nhìn của Nghiêm Húc, giọng điệu của Thiệu Vấn Minh nghe có hơi do dự, cứ như đến cả hắn ta mà cũng không thể hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình vậy.
Mãi đến một lúc sau, đội trưởng nhà anh ta mới tiếp lời: “Tôi nghi mộng cảnh của cậu ta là ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’.”
Ngay khi vừa nghe thấy tên của cái mộng cảnh ấy, Nghiêm Húc đã lập tức mở to mắt mình ra. Anh ta vừa chăm chú nhìn về phía con quạ đen kia, vừa hỏi ngược lại: “Anh nói thật sao?”
“Cũng chưa chắc nữa.”
Sau khi thảy ra một câu như vậy, con quạ đen nọ mới bắt đầu vỗ cánh rồi bay lên cao. Theo từng cái vỗ cánh của nó, giọng nói kia cũng dần dần trôi đi xa xa về phía bầu trời đêm hôm ấy.
“Nếu thật sự là cái mộng cảnh đó thì một gã Hạng Cảnh Trung đã rất khó xử lý rồi.”
“Cơ mà đừng vội vàng làm gì cả, tôi cần phải theo dõi tình hình thêm một khoảng thời gian nữa mới được.”
Đến tận đầu tháng sáu, Nhiễm Văn Ninh mới nhận được thư thông báo từ chi nhánh Châu Á. Trong khoảng thời gian ấy, Giang Tuyết Đào của “Ánh sáng” cứ ngủ mãi không tỉnh, thế nhưng cũng vì tiểu đội này đã xuất hiện hai tên tông đồ nên họ cứ bị bên trên réo tên đưa vào làm mấy nhiệm vụ có độ khó ở bậc thứ hai miết.
“Trông cậu tươi tỉnh hơn tháng trước nhiều lắm.”
Trì Thác nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nghe xong lời nhận xét của anh, Nhiễm Văn Ninh chỉ biết cười trừ, đó là do cậu thường xuyên lăn ra ngủ khì khì trong mơ cả đấy. Có mấy khi cậu mơ thấy mình đang đứng giữa xa lộ, thế mà cái cậu Lâm Nhất kia cũng kệ xác cái chỗ đấy có phải một chỗ thích hợp để người ta ngả lưng đánh một giấc hay không, vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến Nhiễm Văn Ninh ngã xuống trên đường làm một giấc no say.
Lucid dream êm đềm có đền thờ và mưa anh đào thuở ấy đúng thật là đã xa lắm rồi.
“Thật ra nếu mà Giang Tuyết Đào tỉnh rồi thì ổng có thể dẫn cậu đi chi nhánh chính một chuyến ấy chứ.”
Trì Thác tiếc nuối.
Nhiễm Văn Ninh nghe hiểu ý tại lời của anh, Đào ca trông thế mà còn quen biết cả chi nhánh chính luôn cơ?
Cậu hỏi ông anh đội trưởng nhà mình một câu: “Sao anh lại nói thế?”
“Giang Tuyết Đào vốn dĩ là người chịu trách nhiệm giám sát đội thứ hai được chi nhánh Châu Á phái xuống đây mà. Cơ mà ai cũng không ngờ được là ổng lại chịu vào mộng cảnh làm việc nghiêm túc đấy.”
Trì Thác đáp.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh mới đột nhiên ngộ ra một số chuyện. Ngoại trừ Hạng Cảnh Trung và Trì Thác, thật ra tiểu đội của mấy anh em bọn cậu còn có thêm Giang Tuyết Đào cũng đang cố gắng giấu giếm năng lực của cậu đi nữa. Nếu không nhờ hắn, cậu đã bị chi nhánh chính túm cổ xách đi nghiên cứu từ đời nào rồi.
Thật ra ông anh Giang Tuyết Đào này cực kì trọng tình trọng nghĩa. Hồi “Ánh sáng” mới được thành lập, chỉ có mỗi một mình Nhiễm Văn Ninh là cái đứa khờ nhất cả đội mà thôi. Vì thương Nhiễm Văn Ninh ngây thơ cái gì cũng không biết, Đào ca mới làm thân với cậu, hơn nữa lại còn thường xuyên quan tâm thăm hỏi động viên cậu nữa.
Đến tận khi Nhiễm Văn Ninh biết cách khống chế cơn mưa năng lực của mình rồi nổi lên như cồn, Giang Tuyết Đào đã thay mặt “Ánh sáng” đánh thái cực qua lại với chi nhánh Châu Á đến quen cả tay rồi.
“Tôi cảm thấy cơ cấu thành viên trong tiểu đội của mình phức tạp ghê ấy anh, nhìn sơ thì đội mình khá là kì so với mấy đội khác.” Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới đáp lại như vậy.
Trong tiểu đội “Ánh sáng”, có một Trì Thác đại diện cho chi nhánh Châu Mĩ, có một Lâm Nhất đại diện cho phe cánh của Hạng Cảnh Trung, có một Giang Tuyết Đào đại diện cho chi nhánh Châu Á, cuối cùng lại có thêm một Nhiễm Văn Ninh- tư chất giả của “Dưới ánh trăng, Dear Anna”.
Ngay từ khi ra đời, tiểu đội này chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều biến cố lớn trong tương lai. Sự thành lập của nó chẳng khác nào một lời tuyên chiến cả, một lời tuyên chiến dành cho những chuyện hãy còn chưa được tỏ tường.
“Đúng là có hơi kì lạ thật. Hồi đó cậu với Lâm Nhất cũng không thể hiện năng lực ra ngoài mặt bao giờ, chính tôi cũng không hề hay biết mấy thành viên dưới tay mình lại là mấy kẻ thuộc về cái thứ cấp bậc như vậy.”
Trì Thác vẫn còn nhớ rõ như in rằng ngày xưa mình đề phòng và thăm dò Lâm Nhất đến mức nào, cả hai tên bọn họ lúc ấy đều rất tò mò về thực lực của nhau.
Nếu chỉ xét mỗi cái lần cả đám bị kẹt trong “Hoa trong gương, trăng trong nước” kia thôi thì Trì Thác đã cảm thấy Lâm Nhất mạnh hơn anh rất nhiều rồi. Thế nhưng có vẻ như năng lực của cái cậu này bị hạn chế hay sao đó, cậu ta cũng không làm sao mà phát huy hoàn toàn thực lực vốn có của mình cho được.
“À đúng rồi, ngày cậu xuất phát đến chi nhánh chính đã được ấn định chưa?”
Trì Thác hỏi cậu như thế.
Về vấn đề này, Nhiễm Văn Ninh chỉ mới nhận được thông báo vào ngày hôm nay thôi. Bên trên đã khéo léo xếp lịch để khoảng thời gian ấy không trùng với mấy ngày cậu có lớp hay có việc, cũng vừa hay lại rơi vào đầu tháng sáu.
“Mùng 1 tháng 6 đó anh, ngay ngày Quốc tế Thiếu nhi luôn, còn thời gian thì gần như phải đi tận một tuần, mà trên thông báo cũng có nói rằng khoảng thời gian ấy chỉ là tạm thời định ra như vậy mà thôi, cụ thể bao lâu thì cũng phải xem tình hình cái đã.”
Nhiễm Văn Ninh giải thích cho anh nghe một tí.
Trì Thác cũng đã hiểu khá rõ Nhiễm Văn Ninh rồi, và cũng chính vì đã biết rõ những chuyện liên quan đến tên đồng đội nhà mình nên anh vẫn luôn cảm thấy chuyến này cậu sẽ vướng vào một vài rắc rối nào đấy. Vốn dĩ anh muốn cử một người quen đi theo trông chừng Nhiễm Văn Ninh, thế nhưng động thái của chi nhánh Châu Á lại chỉ ra rằng họ rõ ràng đang cố ý lánh khỏi tai mắt của Hạng Cảnh Trung.
“Cũng có thể là do cậu bị giấu đi quá lâu rồi nên mấy người bên chi nhánh chính cũng không thèm tin tưởng vào bên mình nữa.”
Sau một hồi suy tư, Trì Thác mới đưa ra một lời đề nghị: “Hay để Yuuya đi chung với cậu đi ha.”
“Gì cơ? Anh Kojika á?”
Nhiễm Văn Ninh cũng chả hiểu sao tự nhiên Yuuya lại bị lôi vô cái chuyện này luôn rồi.
Vì biết rõ việc này có vẻ hơi đường đột với Nhiễm Văn Ninh một tí, Trì Thác mới lên tiếng giải thích: “Vốn dĩ Yuuya đã phải ghé chi nhánh Châu Á hồi tháng 3 hay tháng 4 gì đấy rồi, nhưng đội mấy ảnh nhận nhiệm vụ nhiều quá, Yuuya phải gác lại kế hoạch khá là lâu.”
“Nếu cậu cũng muốn đi đến đấy thì để tôi nhắn cho Yuuya một câu, dặn anh ấy chờ cậu rồi hẵng đi vậy.”
Trì Thác tiếp lời.
Có người quen đi chung thì thật sự là tốt quá, mấy người được phái xuống hộ tống Nhiễm Văn Ninh qua đó thật ra cũng là một đống người lạ hoắc, cậu thấy thế cũng không quá yên tâm. Cậu hiện giờ cứ như thể một tên nhóc loai choai vừa nhậm chức chưa tới một năm đã bị ép đi chào hỏi mấy ông bà sếp tổng của tập đoàn vậy.
“Nếu không làm phiền anh ấy quá thì cứ vậy đi thôi.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Biển sâu u ám”, Nhiễm Văn Ninh cũng chưa gặp lại Yuuya bao giờ, thế nhưng hai anh em cũng có giữ liên lạc qua mạng, lâu lâu lại tán gẫu đôi câu.
Trong suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh, cái anh Yuuya này thật sự rất rất hiền lành, tính tình của ổng cũng giống giống Chu Chi Ngang đã đi chung với cậu hồi cậu ra mặt tham dự hội thảo giao lưu bên Anh vậy. Nói chung hai cái anh này là kiểu, một là không quen không biết, hai là quen rồi thì mới thấy mấy ổng lành tính cực kì, lành như cục bột vậy.
“Vậy để tôi nhắn cho anh ấy liền ha.”
Thấy Nhiễm Văn Ninh đồng ý, Trì Thác mới định nhắn tin hỏi trực tiếp Yuuya.
“Hay để tôi nhắn cho, tôi liên lạc với ổng được mà.”
Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy mình trực tiếp mở miệng hỏi thăm thì có vẻ ổn hơn.
Nghe vậy, Trì Thác đột nhiên nhíu cả mày lại: “Sao tự nhiên hai người mấy cậu lại liên lạc được với nhau rồi?”
“Cái lần làm nhiệm vụ bên Nhật lúc trước đó anh, mình có nhóm chat chung mà, lúc sau mình add riêng một cái là được rồi.”
Nhiễm Văn Ninh thấy hơi kì kì, cái này mà cũng cần phải hỏi nữa hả ông.
Cơ mà sau đấy thì Trì Thác cứ im thin thít như vậy mãi, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết cái ông này đang rầu cái gì trong lòng nữa.
Cuối cùng, Trì Thác chỉ dặn cậu một câu: “Yuuya là một người rất có trách nhiệm, anh ấy cũng thật sự đang thật lòng giúp cậu, chuyến này đi sang chi nhánh chính cậu đừng có mà quậy bung chuyện lên đấy.”
“Anh để ý ổng như vậy thì đừng có mà kêu ổng giúp tôi chứ.”
Nhiễm Văn Ninh thật sự rất cạn lời.
Nghe thế, Trì Thác vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. Anh tạm thời chẳng thể nghĩ đến một ai thích hợp hơn như thế nữa, hơn nữa Nhiễm Văn Ninh cũng sắp phải đi công tác tới nơi rồi. Nhìn vậy chứ anh cũng lo cho cậu lắm, bất kì một chuyện nào liên quan đến tên nhóc này cũng luôn là những vụ giật gân kinh khủng hết.
“Chi nhánh Châu Á là phe bạn, cũng có thể xem như họ đứng về phía mình ha. Tôi lo là lo cho cậu ấy, đụng chuyện thì nhớ cẩn thận một tí.”
Trì Thác dặn cậu như vậy.
Ngay tối hôm ấy, Nhiễm Văn Ninh có nhắn với Yuuya về chuyến đi thăm chi nhánh chính lần này, cơ mà chắc lúc ấy Yuuya đang ngủ, đến tận sáng tinh mơ hôm sau cậu mới thấy hắn trả lời tin nhắn.
Người kia đồng ý đi cùng Nhiễm Văn Ninh rồi. Vì kế hoạch của bản thân đã bị gác lại khá lâu, Yuuya nói rằng hắn có chậm thêm mấy ngày nữa cũng không sao cả.
Hẳn vụ này là do chuyện giữa Nhiễm Văn Ninh và “Dưới ánh trăng, Dear Anna” bị chi nhánh chính khui ra mất rồi, Yuuya thầm nghĩ, cơ mà Trì Thác đã từng nói với hắn rằng mối quan hệ giữa cái cậu kia và Dear Anna còn phức tạp hơn hắn có thể tưởng tượng rất rất nhiều.
Cơ mà Nhiễm Văn Ninh chắc chắn không tâm sự mấy chuyện như này với hắn được rồi, hơn nữa chắc cậu cũng không muốn kể cho hắn nghe từng chi tiết đâu nhỉ. Nghĩ đến đấy, Yuuya mới trực tiếp gọi điện cho Trì Thác.
“Nhiễm Văn Ninh bây giờ đã là một vị tông đồ rồi, cơ mà hình như tình trạng của cậu ấy cũng không được ổn định cho lắm. Cái hồi mình còn làm nhiệm vụ trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ ấy anh, cậu ấy có thể làm được một chuyện mà rất nhiều tông đồ khác không tài nào làm được.”
Trì Thác giải thích như thế.
Yuuya nghe hiểu ý Trì Thác, vì thế, hắn đáp: “Vậy thì chi nhánh chính chắc chắn sẽ rất muốn đào sâu nghiên cứu mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh và cái mộng cảnh kia, cơ mà mấy vụ này hai mình đều kinh qua hết rồi mà, có chỗ nào tôi cần phải lưu ý không nhỉ?”
“Cậu ấy có thể vào được tầng thứ hai của Dear Anna, với lại có một lần cậu ta đã thành công khiến sinh vật thủ tầng của cái mộng cảnh đó chuyển động.”
Dứt lời, Trì Thác dừng một chút, anh cảm thấy thật khó để mở miệng nói câu tiếp theo.
“Chuyện này rõ ràng là do cậu ta có thể triệu hồi được mấy thứ sinh vật trong mộng trên chính sân nhà của mình mà nhỉ. Cậu đang muốn nói gì tiếp à?”
Nghe ra sự kì lạ trong giọng nói của Trì Thác, Yuuya mới nghĩ rằng hình như cái cậu này còn đang tính nói gì đấy hay sao đó.
Trì Thác tần ngần trong chốc lát, sau đó mới đáp lời hắn: “Cậu ta gọi chủ mộng cảnh của mình là mẹ.”
Yuuya sững cả người ra. Hắn nhìn chằm chằm giao diện cuộc gọi trên điện thoại của mình một lúc lâu nhưng mãi mà vẫn không nghĩ ra được mình nên đáp lại anh như nào cả.
Làm sao một người bình thường lại có thể định ra quy ước giữa mình và một thứ sinh vật sống trong mộng cảnh là “mẹ” cho được?
Với nhân loại, ý nghĩa của tiếng gọi này cũng không hề tầm thường một chút nào hết.
“Tôi hiểu rồi, đến lúc đó tôi sẽ cố trông chừng cậu ấy giùm cậu ha.”