Đêm đó Lạc Lạc hiếm khi mất ngủ.
A Yến lại là ca ca của thằng bé.
Vậy nên nương thân trước kia đã lừa thằng bé, cha nó không bị sói ăn thịt, A Yến cũng không phải là đứa trẻ không có nương, chỉ là cha nương của bọn chúng đã chia xa.
Lạc Lạc ôm chặt con hổ nhỏ của mình, cố ép bản thân nhắm mắt. Sáng mai thằng bé sẽ đi tìm A Yến, báo cho y tin tức này.
Ngày hôm sau, Lạc Lạc không đến lớp học, chạy đến cái hang chó bên cạnh cửa hông để đợi A Yến.
Nhưng đợi mãi nửa ngày cũng chẳng thấy có người nào đi ra.
Lạc Lạc phồng má, A Yến đã lừa thằng bé.
Nhưng A Yến là ca ca mà, nó không thể giận ca ca được.
Sau khi Lạc Lạc tự thuyết phục bản thân, liền cúi người chui qua cái hang chó.
A Yến không đến tìm thằng bé, thì thằng bé sẽ đi tìm A Yến.
Lạc Lạc rất quen thuộc thư viện, biết khách nhân ở đâu. Đôi chân bé nhỏ của thằng bé chạy rất nhanh, lẩn tránh gia nhân trong viện mà tìm thấy A Yến.
“Ngươi sao lại đến đây?”
A Yến vội vàng mở cửa cho thằng bé vào, tiện tay cài then cửa lại.
Lạc Lạc chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, chưa kịp mở miệng đã bưng chiếc ly trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
“A Yến, ta đã hỏi nương thân vì sao chúng ta lại giống nhau đến vậy, bởi vì A Yến là ca ca của Lạc Lạc đó.”
Mắt thằng bé sáng lấp lánh, cười lên khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ.
Bùi Yến cũng có, chỉ là y không thích cười.
“Ca ca?”
“Ừm! A Yến có nương thân rồi, nương thân của Lạc Lạc chính là của A Yến đó.”
Thằng bé vẫn nhớ sự mất mát của Bùi Yến hôm qua, đứa trẻ không có nương thật đáng thương, thằng bé muốn chia sẻ nương thân cho A Yến.
Bùi Yến còn chưa kịp phản ứng từ cú sốc tìm được nương thân, Lạc Lạc đã ríu rít kể cho y nghe nương tốt đến mức nào, nương nấu cơm ngon đến mức nào, nói đến nỗi miệng khô cả.
“Tuy nhiên nương cũng có điểm không tốt, ta không muốn đi học nương sẽ đánh m.ô.n.g ta, còn phạt ta chép đại tự.”
Lạc Lạc ôm lấy cái m.ô.n.g nhỏ, hôm nay thằng bé lại trốn học, về nhà nhất định sẽ bị đánh.
Khuôn mặt nhỏ bé của thằng bé nhăn nhó trông thật đáng thương. Ánh mắt Bùi Yến lóe lên tinh quang, “Vậy ta thay ngươi chịu đòn, ngươi thay ta chơi được không? Nhị bá của ta chưa bao giờ ép ta viết đại tự, cũng chẳng cần phải đến trường học.”
Dù sao y trời sinh tư chất thông minh, căn bản không cần tiên sinh.
Lạc Lạc hai mắt sáng rỡ, “Thật sao?”
“Ừm!” Bùi Chiêu nghiêm nghị gật đầu, đệ đệ này thật ngây ngô, dễ lừa gạt quá.
“Được!”
Hai đứa trẻ đổi y phục. Lạc Lạc lại nói với Bùi Yến đường về nhà, sở thích của thằng bé, cùng tính cách của Khê Ninh, để tránh bị lộ tẩy khi về.
Bùi Yến cũng nói cho thằng bé thói quen của Bùi Ngọc, “Ngươi chỉ cần không làm chuyện ngu ngốc, nói nhiều lời, Nhị bá sẽ không phát hiện người đã thay đổi đâu.”
“Ta mới không làm chuyện ngu ngốc!”
Lạc Lạc bĩu môi, rất không thích lời của Bùi Yến.
Thằng bé mặc y phục của Bùi Yến, eo hơi chật. Hèn chi nương thân cứ gọi nó là tiểu đoàn tử, hóa ra nó mập đến vậy, còn mập hơn ca ca.
Không đúng, là ca ca quá gầy, mới không phải nó mập.
“A Yến về nhà phải ăn nhiều cơm vào nhé, nương thân nấu cơm cực kỳ ngon đó, ngươi cũng phải nuôi cho mập mạp lên.”
Đến lúc đó nương thân sẽ không chỉ gọi thằng bé là tiểu đoàn tử nữa.
“Được.”
Bùi Yến đưa tay xoa xoa tóc Lạc Lạc, “Sau này gọi là ca ca.”
“Hừ! Mới không gọi!”
Lạc Lạc phồng má, ai bảo A Yến nói thằng bé ngu ngốc, ca ca xấu xa.
Bùi Yến mím môi cười khẽ, dùng sức trên tay xoa thêm hai cái, “Đệ đệ.”
Y có nương thân, lại có cả đệ đệ rồi.
Bùi Yến theo đường Lạc Lạc chỉ dẫn quay về nhà họ Ân. Khê Ninh hôm nay không ra đồng, ở nhà xem sổ sách.
Những năm qua nàng đã mở không ít cửa tiệm, có bán thức ăn, cũng có bán y phục châu báu.
Có Ân Mộ Ngôn, vị ca ca đang giữ chức Tuần phủ Giang Nam, ở đây không ai dám gây trở ngại cho nàng. Việc kinh doanh của Khê Ninh đã trải khắp Giang Nam, tài sản dưới danh nghĩa nàng đủ để bản thân và Lạc Lạc tiêu xài mấy đời.
Chỉ là khi rảnh rỗi Khê Ninh sẽ nghĩ đến Đại Bảo, không biết thằng bé thế nào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày trước khi đến Giang Nam, nàng đã cho người dò la tin tức Kinh thành, biết Đại Bảo bị Bùi Chiêu ôm đi, những năm qua vẫn do hắn nuôi dưỡng, thậm chí còn chưa kết hôn.
Trong lòng Khê Ninh không phải là không cảm thấy ngổn ngang.
Sự cố chấp của Bùi Chiêu còn sâu hơn nàng tưởng tượng.
Khê Ninh không phải không thích hắn, chỉ là so với tự do, những ái tình này chẳng đáng kể gì.
Hơn nữa, giữa hai người bọn họ không chỉ có sự ngăn cách về thân phận, sự giam cầm của Bùi Chiêu cũng là nguyên nhân nàng phải thoát ly.
Nàng muốn được tôn trọng, không muốn trở thành kẻ bị giam cầm của bất kỳ ai.
Năm năm qua, ngoài việc nhớ Đại Bảo, nàng chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ đến Bùi Chiêu.
Rời khỏi Kinh thành, nàng rất vui vẻ.
“Nương.”
Bùi Yến đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn nữ nhân trong phòng.
Ánh dương rải trên thân nàng, quanh thân như được dát một vòng kim tuyến. Mái tóc nàng buông xõa sau lưng, mái tóc đen nhánh, xiêm y trắng muốt, vẻ đoan trang hiền dịu.
Nữ nhân trước mặt y trùng khớp với nương thân trong mộng, Bùi Yến lập tức đỏ vành mắt.
Khê Ninh nghe tiếng ngẩng đầu, liền thấy bộ dạng y rơi lệ, trong lòng nhói lên vội vàng đứng dậy.
“Sao lại khóc? Có phải ở bên ngoài chịu uất ức rồi không?”
Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, chịu uất ức liền sẽ khóc lóc tìm nương.
Bùi Yến được Khê Ninh ôm vào lòng, y ngửi thấy hương thơm ấm áp trên người nữ nhân, vành mắt càng thêm đỏ, uất ức trong lòng cũng bộc phát.
“Nương vì sao không cần con?”
Có phải con không ngoan ngoãn vâng lời như Lạc Lạc sao?
Gà Mái Leo Núi
Hay là con không biết nói lời ngọt ngào dỗ nương vui lòng?
Vậy nên nương chỉ cần đệ đệ mà không cần con.
Bùi Yến từ trước đến nay chưa từng rơi lệ trước mặt người khác. Trước kia bị người khác mắng là đứa trẻ không có nương, bị Bùi Chiêu nghiêm khắc, y cũng chỉ trốn trong chăn trộm khóc.
Nhưng vừa thấy nương, nỗi uất ức trong lòng y dường như không thể kiềm nén được nữa.
“Nương, con nhớ nương lắm, đừng bỏ rơi con.”
Bàn tay bé nhỏ của y siết chặt y phục của Khê Ninh, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh rồi nương sẽ biến mất.
Lòng Khê Ninh nhói lên, Lạc Lạc thích khóc, nhưng chưa bao giờ có lần nào khiến nàng đau lòng như hôm nay.
Nàng ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của Bùi Yến, tay vuốt ve lưng y. Trong mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc.
Lạc Lạc là do nàng tự tay nuôi dưỡng, hai mẹ con mỗi ngày đều ôm nhau, nàng nhắm mắt cũng không ôm nhầm được.
Đứa trẻ trong lòng không đúng, thằng bé không phải Lạc Lạc.
Thân Khê Ninh cứng đờ, nghĩ đến lời Lạc Lạc nói ngày hôm qua.
“Đại Bảo... ngươi là Đại Bảo đúng không?”
Lạc Lạc không gầy đến thế, cũng sẽ không khóc như vậy, cho nên đây chính là Đại Bảo của nàng.
Hai tay Khê Ninh run rẩy, đỏ hoe mắt nhìn y.
Bùi Yến nghẹn ngào gật đầu: “Nương, A Yến cuối cùng cũng tìm thấy nương rồi.”
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, Khê Ninh không ngừng nói: “A Yến, nương không bỏ con, là nương không tốt, bây giờ mới gặp được A Yến.”
Nàng có trốn tránh Bùi Chiêu đến đâu, con cái đều vô tội. Đối với Đại Bảo, trong lòng nàng mãi mãi tràn đầy hổ thẹn.
“Nương, chúng ta về Kinh thành được không, có cả đệ đệ cùng đi nữa.”
Người khác đều có cha nương, y cũng muốn cả nhà đoàn tụ.
Hơn nữa y biết, cha cũng rất nhớ nương.
Thân Khê Ninh cứng đờ: “A Yến có muốn ở lại Giang Nam cùng nương không, không về Kinh thành nữa?”
Bùi Yến xuất hiện ở Giang Nam chính là cho nàng cơ hội, nàng sẽ không buông Đại Bảo ra nữa.
“Vậy còn cha thì sao?”
Bùi Yến muốn ở bên nương, nhưng cũng không nỡ xa cha.
Nếu cha cũng đến Giang Nam thì hay biết mấy.
Bùi Chiêu đang bị y nhớ tới bỗng hắt hơi một cái. Trường Lâm đưa qua một tấm khăn tay, nhìn lộ trình nói: “Tam gia, nửa tháng nữa là có thể đến Giang Nam rồi. Tiểu chủ tử không phải là đứa trẻ nghịch ngợm, có Nhị gia trông chừng ngài cứ yên tâm đi.”
“Ừm.”
Bùi Chiêu nhìn mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, trong lòng lại không yên tĩnh.
A Yến sao lại nghĩ đến việc đi Giang Nam?