Bùi Chiêu suốt một đêm không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến A Ninh đồng ý về kinh cùng hắn, hắn liền vui đến mức muốn ra ngoài chạy hai vòng.
Trường Lâm thức dậy giữa đêm nghe thấy tiếng động trong phòng hắn, ê cả chân răng liên tục lắc đầu.
Hắn cuối cùng cũng hiểu thế nào là nhà cũ cháy rồi.
Tam gia con cái đã chạy khắp nhà rồi, mà vẫn còn như một tiểu tử lông bông, tặc tặc.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Bùi Chiêu đã thức dậy sửa soạn tươm tất.
Hắn hôm nay mặc một bộ y phục đỏ chói mắt, người khác mặc đỏ trông tục tĩu và đen sạm, nhưng hắn thì khác, Bùi Chiêu da dẻ trắng nõn mịn màng, ngũ quan còn mang nét nữ tính, nhưng tính cách hắn lại lạnh lùng cương nghị, vừa hay che đi được nét nữ tính đó.
Đồng tử gác cổng nhà Ân gia ngáp dài ra mở cửa, bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng đỏ rực này, hắn còn tưởng rằng gặp quỷ.
“Nương ơi!”
Một tiếng hét chói tai của đồng tử gác cổng đánh thức tất cả mọi người trong Ân gia, Khê Ninh và Ân Mộ Ngôn ngồi trong chính sảnh, đối diện là Bùi Chiêu với vẻ mặt lấy lòng.
“A Ninh, hay là nàng đi ngủ thêm một lát nữa đi?”
Hắn cũng biết mình quá vội vàng, nhưng ai bảo hắn lúc nào cũng muốn gặp A Ninh chứ.
Bùi Chiêu cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tủi thân.
Ân Mộ Ngôn ngáp một cái, đã không còn sức để cãi vã với hắn nữa, “A Ninh muội cứ xem mà làm, ta đi ngủ nướng thêm chút nữa.”
Ân Mộ Ngôn rời đi, trong chính sảnh chỉ còn lại Khê Ninh và Bùi Chiêu.
Nàng xoa xoa vầng trán nhức mỏi, đối với nam nhân này đã hết giận, “Ngươi không cần như vậy, ta đã đồng ý với ngươi rồi thì sẽ không chạy đâu.”
“Ta biết, ta chỉ là nhớ nàng, muốn gặp nàng.”
Bùi Chiêu mặt dày ngồi bên cạnh nàng, cánh tay vòng qua eo nàng.
Hôm nay Khê Ninh cũng mặc y phục đỏ, hai người ngồi cùng nhau, hệt như một cặp phu thê mới cưới.
Bùi Chiêu vuốt ve dải y phục của nàng, khóe môi cong lên ngày càng rộng.
Hơi thở của nam nhân phả vào tai, má Khê Ninh bỗng chốc đỏ bừng, bàn tay nhỏ của nàng đẩy nhẹ nam nhân, muốn tránh xa hắn.
“Ngươi đi xem hai đứa trẻ đã thức chưa, ta đi làm cơm.”
Bùi Chiêu cực kỳ yêu thích dáng vẻ e thẹn của nàng, tuy đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng Khê Ninh lại còn kiều mị hơn năm năm trước.
“Được.”
Bùi Chiêu miệng nói buông nàng ra, nhưng tay lại ôm chặt hơn, cúi đầu hôn lên môi nàng, hôn đến khi thân thể nàng mềm nhũn như nước mới chịu dừng.
“Đi đi.”
Khê Ninh mím chặt đôi môi sưng đỏ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng dáng vẻ kiều mị đến tận xương tủy của nàng, trực tiếp khiến Bùi Chiêu tê dại nửa người.
A Yến và Lạc Lạc đã thức rồi, hai cục bột nhỏ lần đầu tiên ngủ chung giường, có vô vàn điều muốn nói.
A Yến tính cách lạnh lùng, ở kinh thành không có bạn chơi, hắn cũng không thích chơi với những đứa trẻ ngây thơ đó, nhưng Lạc Lạc thì khác, đây là huynh đệ cùng mẹ của hắn, cho dù trong lòng có ghét bỏ đến mấy, cũng không thể không để ý đến hắn.
Vì vậy nghe những vấn đề ngây thơ của Lạc Lạc, A Yến vẫn kiên nhẫn trả lời hắn.
“Ca ca, chúng ta về kinh thành sẽ ở đâu? Sân viện của cha có rộng bằng của cữu cữu không?”
Lạc Lạc đạp đạp hai cái chân nhỏ, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi A Yến.
“Ở phố Ngô Đồng, không rộng bằng của cữu cữu.”
A Yến từ khi có ký ức đã ở phố Ngô Đồng, cha nói đây là nơi nương vẫn luôn ở, chỉ ở đây mới có hơi thở của nương.
Nghe nói không rộng bằng sân viện nhà Ân gia, miệng nhỏ của Lạc Lạc bĩu ra, “Cha thật đáng thương.”
“Vậy ta và nương đến đó có ở vừa không?”
A Yến chau mày, cẩn thận nghĩ ngợi, sân viện ở phố Ngô Đồng tuy đã được xây dựng lại, nhưng cũng chỉ thêm một gian phòng, ngoài phòng của Nhẫn Đông và Tô Ma Ma, hắn và cha mỗi người một gian, Lạc Lạc và nương hình như không có chỗ ở.
Hắn bẻ ngón tay, âm thầm đếm đếm ngân khố nhỏ của mình, “Ta có bạc, đến lúc đó mua nhà lớn cho nương.”
“Ta cũng có!”
Nói đến tiền Lạc Lạc cũng không hề kém cạnh, hắn có rất nhiều, đều là tiền mừng tuổi nương và cữu cữu cho.
Hai cục bột nhỏ lo lắng về chỗ ở khi đến kinh thành, Bùi Chiêu ở bên ngoài nghe mà dở khóc dở cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường đường là Thủ phụ Đại Chu hắn lại thiếu bạc thế nào, ở phố Ngô Đồng cũng chỉ là muốn ở gần A Ninh hơn thôi.
Bây giờ A Ninh đã tìm được rồi, bọn họ tự nhiên không cần ở đó nữa.
Bùi Chiêu gõ cửa bước vào, hai cục bột nhỏ kinh ngạc gọi hắn, “Cha!”
“Ừm.”
Bùi Chiêu mỗi đứa xoa xoa cái đầu mềm mại, nhìn túi tiền trên giường dịu dàng nói.
“Không cần lo lắng chuyện nhà cửa, cha sân viện nhiều vô kể, tốt hơn của cữu cữu các con nhiều.”
Dục vọng thắng thua kỳ lạ của nam nhân, Bùi Chiêu không cho phép mình trong lòng hai đứa con còn không bằng Ân Mộ Ngôn, nếu không tên nam nhân kia lại đắc ý lên.
“Thật sao?”
Lạc Lạc nằm sấp trong lòng hắn, mở to đôi mắt trong veo, rõ ràng là không tin lời hắn.
Bùi Chiêu mím môi, cũng chỉ có con ruột mới dám nghi ngờ hắn như vậy.
“Thật, không chỉ là của các con, sau này có muội muội cũng có thể ở vừa.”
“Muội muội?” Lời Bùi Chiêu vừa thốt ra, đôi mắt hai tiểu đoàn tử đều sáng bừng.
“Muội muội ở đâu?”
Lạc Lạc bám chặt lấy chân Bùi Chiêu, chỉ thiếu nước kéo áo hắn ra tìm.
Bùi Chiêu nhấc bổng nó lên, đặt tiểu đoàn tử xuống giường, “Muốn có muội muội thì hãy dỗ dành nương thân của con nhiều vào, sớm ngày cùng chúng ta về Kinh thành.”
“Được!”
Gà Mái Leo Núi
Hai đoàn tử đồng thanh đáp lời, không gì có sức hấp dẫn hơn muội muội.
Khê Ninh làm xong cơm, ba người đã ngồi vào bàn ăn. Bùi Chiêu bày bát đũa, Lạc Lạc tranh thủ chạy đến trước mặt Khê Ninh, bàn tay nhỏ bé cẩn thận chạm vào bụng Khê Ninh.
“Nương thân, tiểu muội muội ở trong này sao?”
“Tiểu muội muội nào?”
Khê Ninh ngẩn người, nàng liếc thấy vẻ mặt chột dạ của Bùi Chiêu, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, liền quát mắng, “Bùi Chiêu! Chàng lại nói lung tung gì với bọn chúng vậy!”
“Khụ khụ, ta không nói.”
Bùi Chiêu cúi đầu múc cơm, thề c.h.ế.t không nhận.
Lạc Lạc lần này đứng cùng chiến tuyến với phụ thân, giúp hắn nói đỡ, “Đúng đó nương, nương oan uổng phụ thân rồi, là con và ca ca muốn có muội muội.”
“Thật sao?”
Khê Ninh không tin, ánh mắt nhìn về phía A Yến cầu chứng thực.
A Yến không giỏi nói dối, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc vô cùng, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Phụ thân đã nói rồi, chỉ cần dỗ dành nương vui vẻ, bọn họ mới có tiểu muội muội, không thể để nương giận phụ thân được.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Khê Ninh miễn cưỡng tin bọn họ, nhưng chuyện sinh thêm một nữ nhi thì nói ra quá sớm, tuy nàng quả thực thích những cô bé mềm mại đáng yêu, nhưng vấn đề giữa nàng và Bùi Chiêu còn chưa được giải quyết.
Bùi Chiêu liếc qua bụng nàng, đáy mắt hiện lên một nụ cười.
Hắn sẽ cố gắng.
Dùng xong bữa sáng, Khê Ninh muốn ra ruộng, mớ rau củ quả nàng trồng lại chín thêm một đợt, nàng định hái một ít mang đến cửa hàng.
Những năm nay, Khê Ninh đã lấy ra hơn nửa số hạt giống trong vòng tay, những loại thích hợp với đất Giang Nam đều đã được trồng xuống.
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Giang Nam đã khôi phục từ nạn lụt, hơn nữa, cùng với việc việc kinh doanh của Khê Ninh trải rộng khắp nơi, cuộc sống của dân chúng Giang Nam cũng ngày càng tốt hơn.
“Chúng con cũng đi!”
Lạc Lạc thích nhất là ra ruộng, nương thân luôn hái trái cây tươi cho nó ăn, hơn nữa trong ruộng có châu chấu, dế mèn, nó có thể chơi cả ngày.
A Yến chưa từng xuống ruộng, thấy Lạc Lạc hăng hái như vậy nó cũng có chút khát khao.
Khê Ninh đương nhiên không thể chịu nổi ánh mắt của các đoàn tử, vui vẻ đồng ý, chỉ là trên đường ra ruộng còn có thêm một đoàn tử lớn.
Bùi Chiêu bên cạnh nàng, một tay ôm một đứa trẻ, mấy người ra phố cứ như một gia đình bốn người.