Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn

Chương 74: Khê Quý Phi



Kiếp trước Khê Ninh không biết đã đến Cố Cung bao nhiêu lần, hoàng cung Đại Chu và Cố Cung gần như giống nhau, nàng đi trong đó có cảm giác mơ hồ như trở về kiếp trước.

Thái giám bên cạnh lén lút dùng khóe mắt nhìn nàng, thấy Khê Ninh vào cung không chút hoảng sợ, sự khinh thường trong mắt y hoàn toàn biến mất.

Không hổ là nữ nhi của Ân gia, dù năm xưa gặp nạn, nhưng khí chất này cũng không phải người khác có thể có được.

An Dương Phu nhân khinh thường nàng, không muốn nàng vào cửa, thậm chí vì thế mà gây bất hòa với Bùi Chiêu, bây giờ e rằng hối hận đến ruột gan đều xanh cả rồi.

Thái giám lắc đầu, trong lòng lại có vài phần hả hê, y đã khẩn thiết muốn xem trò vui rồi.

Niềm vui vả mặt này, ai mà không thích chứ.

Khê Quý Phi ở Chiêu Dương Cung, địa vị của nàng chỉ thấp hơn Hoàng hậu một bậc, trong viện có đến ba mươi cung nữ và thái giám, đủ thấy nàng được sủng ái đến mức nào.

Khê Ninh theo thái giám vào nội điện, Khê Quý Phi vịn tay ma ma tiến lên đón, nàng đã quá ba mươi tuổi, nhưng dung mạo vẫn kiều diễm, lại chưa sinh nở, so với phi tần bình thường trẻ hơn rất nhiều.

Ngay cả khi đứng cùng Khê Ninh, cũng không thể nhìn ra tuổi tác của nàng, thậm chí còn quyến rũ hơn Khê Ninh.

Cũng không trách được nàng có thể được sủng ái nhiều năm, từ một nữ nhân con nhà buôn leo lên vị trí Quý Phi.

Khê Quý Phi buông tay ma ma ra, một tay ôm chặt Khê Ninh vào lòng.

“A Ninh của ta, những năm này đã chịu khổ rồi!”

10_Rõ ràng năm năm trước A Ninh ngay trước mắt nàng, nhưng lại không biết thân phận khiến hai người bỏ lỡ.

Khê Quý Phi nghĩ đến những khổ sở Khê Ninh đã chịu trong những năm này, nước mắt nàng ấy cứ thế tuôn rơi không ngừng.

Khê Ninh không phải nguyên chủ, hơn nữa nàng kiếp trước chưa từng hưởng thụ tình thân, tình yêu của Khê Quý Phi khiến nàng có chút bối rối.

“Ta...... ta đã không sao rồi, người đừng lo lắng.”

Nàng nhỏ giọng dỗ dành, nước mắt của Khê Quý Phi lại càng lúc càng nhiều.

“Sao lại không sao! Từ vách núi cao như vậy rơi xuống, nếu không phải Mộ Ngôn vừa vặn đi ngang qua, ngươi và hài tử e rằng đều sẽ......”

Những lời còn lại nàng không nói ra, trong mắt tràn đầy sự may mắn.

Nàng suýt chút nữa không gặp được A Ninh rồi.

“Người ta nói đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc về sau, A Ninh sau này đều là phúc khí.”

Khê Ninh khuyên nhủ, Khê Quý Phi cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.

“A Ninh nói đúng, sau này đều là phúc khí! May mắn thay kẻ độc ác kia đã nhận báo ứng, nếu không tiểu di tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Khê Quý Phi biết Trưởng Lạc sa chân vào ổ ăn mày là do Bùi Chiêu ra tay, Bát Vương cũng biết, nhưng không có chứng cứ, ai cũng không làm gì được y.

Khê Quý Phi trong lòng thầm sướng, xét về việc y đã thay A Ninh báo thù, Khê Quý Phi xem như đã chấp nhận người cháu rể này, nhưng sau này nếu còn dám để A Ninh chịu tủi thân, nàng ấy sẽ không đồng ý đâu.

Dì cháu hai người trò chuyện nửa ngày, Khê Quý Phi còn giữ Khê Ninh ở lại trong cung dùng bữa.

Đồ ăn do ngự trù hoàng gia làm rất tinh xảo, nhưng đa phần là món hấp và món luộc, thêm vào đó gia vị không đủ, quý nhân lại lấy thanh đạm làm chủ, Khê Ninh khẩu vị nặng ăn vào liền cảm thấy không có mùi vị gì.

Khê Quý Phi thấy nàng ăn ít, trong mắt có chút lo lắng, “Có phải không thích không? Ta sẽ sai người làm lại một bàn khác......”

“Tiểu di không cần! Là ta còn chưa quen ăn.”

Khê Ninh vội vàng ngăn Khê Quý Phi lại, khẩu vị khó thay đổi, làm bao nhiêu nàng cũng không ăn nổi.

11_Khê Quý Phi từng nghe nói nàng có tài nấu ăn, nghe vậy ngược lại có chút tò mò, “A Ninh thích loại nào, ta sẽ sai ngự trù đi học.”

Khê Ninh mím môi ngượng ngùng cười cười, “Ta chỉ thích món cay, tiểu di khẩu vị nhạt e rằng sẽ không quen, nhưng tiểu di nếu muốn nếm thử, đợi có dịp A Ninh sẽ làm cho người.”

“Được!”

Khê Quý Phi lập tức đồng ý, nàng ấy còn chưa nếm thử tài nghệ của A Ninh đâu, lần này đã đồng ý, A Ninh có phải lại sẽ vào cung bầu bạn cùng nàng ấy rồi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ấy nhập cung mười mấy năm, không nơi nương tựa, dù ngồi lên vị trí Quý Phi, nhưng sự sủng ái của Thánh thượng là hư ảo, nữ nhân hậu cung ai mà là người dễ đối phó, nàng ấy mỗi ngày như đi trên băng mỏng, chỉ cần bước sai một chút sẽ tan xương nát thịt.

Nhưng may mắn thay Mộ Ngôn đã vào triều, A Ninh cũng tìm về rồi, nàng ấy sau này không cần phải căng thẳng như vậy nữa.

Khê Quý Phi vành mắt ướt át, sờ sờ búi tóc của Khê Ninh.

“A Ninh có thể trở về, thật tốt.”

Từ Chiêu Dương Cung ra, Khê Ninh mang theo một đống phần thưởng, thái giám vẫn đi trước dẫn đường, khi đi đến Lạc Hà Cung thì bước chân thái giám ngừng lại.

Khê Ninh vốn đang cúi đầu, không ngờ y đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đ.â.m vào người y.

“Cô nương, là Trưởng Lạc.”

Hôm nay là ngày Trưởng Lạc về Ngoại gia, Đức Phi mẫu thân của Bát Vương sống ở Lạc Hà Cung, nàng ấy thương yêu cháu gái này nhất, Trưởng Lạc về Ngoại gia tự nhiên phải vào cung thỉnh an.

Khê Ninh nghe vậy nhìn tới, mấy người cách nhau không xa, Trưởng Lạc mặc bộ váy áo đỏ thẫm, rõ ràng là tân hôn yến tiệc, nhưng sắc mặt tái nhợt lại không nhìn ra một tia hỉ khí nào.

Và lạ thay, Tràng Lạc Quận Chúa kiêu căng bạt mạng trong ký ức của nàng nay lại trở nên nhút nhát yếu đuối, đứng trước trượng phu có chút rụt rè sợ sệt.

Khê Ninh nhìn thấy nàng ta, nàng ta tự nhiên cũng nhìn thấy Khê Ninh.

Trong mắt Tràng Lạc Quận Chúa bùng lên sự hận thù nồng đậm, nếu không phải vì Khê Ninh, nàng ta đâu đến nỗi sa sút như ngày hôm nay.

Dù không gả được cho Bùi Chiêu, nàng ta cũng không cần gả cho tên ác ma bên cạnh này.

Nghĩ đến những dày vò phải chịu đựng mấy ngày qua, Tràng Lạc Quận Chúa hận không thể xé xác Khê Ninh ra.

Lâm Tĩnh đứng bên cạnh nàng ta, tự nhiên nhận ra sự hận ý đó, hắn theo ánh mắt của Tràng Lạc Quận Chúa nhìn sang, liền thấy gương mặt thanh lãnh của Khê Ninh.

Ánh mắt hắn khựng lại, trái tim bất giác đập nhanh một nhịp.

Khê Ninh nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Tuy Tràng Lạc Quận Chúa đã nhận được sự trừng phạt, nhưng trong mắt Khê Ninh, chừng đó vẫn còn xa mới đủ. Nàng không phải thánh nhân, sẽ không đồng cảm với kẻ thù muốn lấy mạng mình, chỉ là hiện giờ năng lực còn yếu, không thể triệt để báo thù.

Khê Ninh gắng gượng nuốt xuống nỗi hận trong lòng, khẽ thấp giọng dặn dò thái giám: “Thời gian không còn sớm nữa, công công chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra cung đi thôi.”

“Vâng.”

Thái giám biết rõ ân oán giữa hai người, liếc nhìn về phía Tràng Lạc một cái rồi cúi đầu dẫn Khê Ninh rời đi.

Người đã biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Tĩnh cũng thu hồi ánh nhìn, hắn nắm chặt lòng bàn tay kìm nén nhịp tim đập loạn, quay đầu nhìn Tràng Lạc Quận Chúa.

Giọng nam nhân dịu dàng và chu đáo, nhưng lọt vào tai Tràng Lạc lại như bùa chú đòi mạng.

Gà Mái Leo Núi

“Lát nữa gặp Đức phi nương nương, Quận chúa nhớ nói năng cẩn thận, bằng không nếu để nương nương biết chúng ta có mâu thuẫn, ta sẽ đích thân tìm Quận chúa tính sổ đó.”

Tràng Lạc Quận Chúa run rẩy kịch liệt, nỗi đau từ hạ thân khiến nàng ta suýt không đứng vững, “Ta... ta sẽ nói năng cẩn thận.”

Lâm Tĩnh cười khẽ, tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng ta, “Ngoan lắm.”

Nhưng khi rụt tay về, hắn liền lấy khăn tay ra lau thật mạnh, rồi nhét chiếc khăn đó vào tay Tràng Lạc Quận Chúa.

Chiếc khăn bẩn thỉu như vậy, tự nhiên cũng nên do kẻ bẩn thỉu như thế nắm giữ.

Khê Ninh ra khỏi cung, liền thấy Bùi Chiêu đang đứng ngoài cổng cung, mắt nàng sáng lên, vội vã chạy tới, “Sao chàng lại đến đây?”

“Nhớ nàng.”

Bùi Chiêu cười dịu dàng, nắm lấy tay nàng, chẳng màng đến có người ngoài ở đó mà vô tư nói những lời tình tứ.

Khê Ninh đỏ mặt, làm nũng lườm hắn một cái, “Câm miệng!”

Người trong cung vẫn còn ở đó mà.

Thái giám đã quen với mọi loại cảnh tượng, không để tâm đến việc đôi tình nhân trẻ thể hiện tình cảm, chỉ là hắn không ngờ Khê cô nương lại được sủng ái đến vậy.

Nhưng cũng phải thôi, nếu không được sủng ái, Bùi Chiêu cũng sẽ không vì nàng mà trở mặt với An Dương Phu nhân.

Giờ đây tin tức Khê Ninh vào cung đã lan truyền, chẳng mấy chốc người trong kinh thành cũng sẽ biết thân phận thật sự của nàng, chỉ là không biết An Dương Phu nhân sẽ nghĩ thế nào.