Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn

Chương 78:



Cửa hàng Khê Ký đầy ắp người. Thôi Đại Nương Tử dưới bao ánh mắt dõi theo mà bị đuổi ra ngoài, nàng ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một kẽ đất để chui vào.

Thôi thị tiện nhân này, nàng ta làm sao dám!

Những phu nhân mù mắt kia cũng vậy, tất cả đều hướng về Khê Ninh, nhìn nàng ta mất mặt.

Thôi Đại Nương Tử hằn học khạc một tiếng, vịn tay nha hoàn cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Lúc này, thân thể nàng ta không còn yếu ớt nữa, đi còn nhanh hơn bất cứ ai.

“Ầm!”

Quay đầu không chú ý, Thôi Đại Nương Tử bất ngờ va phải người khác.

“Ngươi nhìn đường kiểu gì vậy, không có mắt......”

“Vân Nhi?”

Thôi Đại Nương Tử vừa định mở miệng mắng chửi, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu.

“Nhị...... Nhị gia?”

Nam nhân trước mắt không phải Bùi Ngọc thì là ai!

Nàng ta cứng rắn nuốt ngược lời mắng chửi vào trong, sắc mặt đỏ bừng, lại còn cố gắng tỏ vẻ thẹn thùng.

“Sao lại là ngài, mấy hôm trước ta đi Quốc công phủ, Nhu Nhi còn nói ngài đi du học rồi. Xem ra nha đầu kia cũng không biết hành tung của ngài, làm một người thê tử như vậy quả thật không đạt yêu cầu.”

Thôi Đại Nương Tử che miệng cười, dường như đang đùa giỡn, nhưng từng câu từng chữ đều là lời ly gián.

Những lời như vậy nàng ta đã nói không ít. Trước đây khi còn chưa gả chồng, nàng ta đã nói với Bùi Ngọc những lời mơ hồ, đa phần là chê bai Thôi thị, khiến Bùi Ngọc có ấn tượng rất xấu về Thôi thị.

Trước đây Bùi Ngọc không cảm thấy gì, chỉ cho rằng Thôi Đại Nương Tử là người tính tình đơn thuần. Nhưng giờ đây, khi tâm tính đã thay đổi, bắt đầu nghi ngờ chuyện mười mấy năm trước, Bùi Ngọc liền nhìn ra kẽ hở.

“Ta đang định về phủ. Nhu Nhi những năm này hiếu thuận với mẫu thân, quán xuyến việc nhà, có nàng ấy ở đó ta rất yên tâm.”

Hắn nói vậy là để bênh vực Thôi thị, nụ cười trên khóe môi Thôi Đại Nương Tử cứng đờ.

Chuyện gì thế này, Bùi Ngọc chẳng phải rất chán ghét Thôi thị sao? Sao còn lên tiếng thay nàng ấy?

Thôi Đại Nương Tử không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng một mảnh hoảng loạn.

Giờ đây nàng ta chỉ có thể bám víu vào Bùi Ngọc thôi.

“Nhị gia nói đúng. Nhu Nhi tuy tính tình hoang dã, nhưng đã gả chồng rồi thì dù sao cũng sẽ thu liễm lại chút. Đợi đến ngày hai tỷ muội chúng ta gặp mặt, ta sẽ khuyên nàng ấy sinh cho Nhị gia một đứa con thật tốt.”

“Ừm.”

Thôi Đại Nương Tử vốn muốn tiếp tục giở trò xấu, nhưng Bùi Ngọc lại không tiếp lời. Nghe nàng ta nói khuyên Thôi thị sinh con, Bùi Ngọc trong lòng có chút d.a.o động.

Y quả thật nên có con rồi.

Nghĩ đến A Yến và Lạc Lạc, Bùi Ngọc trong lòng có chút nóng bỏng.

Y nóng lòng muốn về phủ, tự nhiên không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với Thôi Đại Nương Tử.

“Ta còn có việc, đi trước đây.”

“Ấy! Nhị gia!”

Bùi Ngọc dáng người cao ráo, chân dài, chỉ vài bước đã bỏ Thôi Đại Nương Tử lại phía sau. Nàng ta vẫy tay gọi hồi lâu mà y vẫn không quay đầu lại.

Nha hoàn bên cạnh vịn nàng ta, dè dặt nói, “Phu nhân, chúng ta cũng về thôi?”

Hôm nay phu nhân đã mất mặt đến thế, lão gia là người trọng thể diện như vậy, nếu biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Nghe lời nha hoàn nhỏ nói, sắc mặt Thôi Đại Nương Tử tái mét.

“Chuyện xảy ra hôm nay ngươi hãy chôn chặt trong bụng cho ta. Nếu để lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Nha hoàn nhỏ lòng run sợ. Khách trong cửa hàng đều là phu nhân, quý nữ các nhà, nàng ta im miệng thì có ích gì chứ? Mọi người đều đã thấy rõ, chỉ cần lão gia đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

Nha hoàn nhỏ biết Thôi Đại Nương Tử muốn trút giận lên mình, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám.

Bùi Ngọc trở về phủ, trước tiên ngồi lại chỗ An Dương Phu nhân một lát.

Nàng sinh ba đứa con, ngoài Bùi Tuân có vẻ nghe lời hơn, hai đứa nhi tử còn lại chẳng có đứa nào khiến nàng bớt lo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ chỗ An Dương Phu nhân đi ra, Bùi Ngọc liền đi về nhị phòng.

Y vừa vào phủ, Thôi thị bên này đã nhận được tin tức, đồng thời còn nhận được tin Bùi Ngọc đêm qua ngủ lại Thành Nam, hôm nay lại va phải Thôi Đại Nương Tử.

Hạ nhân nhìn ánh mắt của nàng ấy có chút đáng thương. Trượng phu nửa năm không về nhà, về kinh lại không tìm phu nhân trước, lại đi ngủ ở chỗ đệ đệ.

Hơn nữa, giờ đây Thôi Đại Nương Tử cũng đã về kinh thành, sau này phu nhân của nhà họ còn nơi nào để dung thân nữa chứ.

Thôi thị trên mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong ống tay áo rộng, nắm đ.ấ.m đã siết chặt.

Nàng ấy nuốt xuống vị đắng trong miệng, khẽ nói bảo hạ nhân lui xuống, “Ta biết rồi.”

Bùi Ngọc trở về, trong viện chỉ có mấy bà lão quét dọn. Xưa nay y rất ít khi về phủ, nhưng mỗi lần Thôi thị đều đợi y ở ngoài nhị môn.

Nữ nhân kia tính tình hoang dã, nhưng trước mặt y lại ôn nhu nghe lời.

Trái tim Bùi Ngọc có chút nhói đau, những chi tiết trước đây từng bỏ qua giờ đây đều ùa về.

Y đã nợ Thôi thị quá nhiều.

“Phu nhân nhà ngươi đâu?”

Vào nội thất mà vẫn không thấy Thôi thị, Bùi Ngọc nhìn quanh hỏi nha hoàn nhỏ bên cạnh.

Nha hoàn nhỏ vẻ mặt khó xử, nhưng lại không dám không trả lời, “Phu nhân nói thân thể không khỏe, đã đến sương phòng nghỉ ngơi, sẽ không làm phiền Nhị gia nữa.”

“Không khỏe? Ta đi xem!”

Bùi Ngọc ngược lại không hề nghi ngờ lời nha hoàn nhỏ nói. Thật sự là Thôi thị thường ngày quá đỗi nghe lời hiểu chuyện, trong mắt nữ nhân kia chỉ có mình y. Bùi Ngọc thật sự cho rằng nàng ấy sợ làm phiền mình nên mới đến sương phòng.

“Mở cửa.”

Bùi Ngọc không đẩy cửa, lên tiếng gọi.

Thôi thị tay nắm chặt chăn, môi mím thành một đường thẳng.

“Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

Gà Mái Leo Núi

Dù sao Bùi Ngọc cũng sẽ không ở lại phủ qua đêm, nàng ấy giờ không muốn gặp y.

“Thôi Nhu.”

Bùi Ngọc nhíu mày, gọi mấy tiếng bên trong vẫn không có hồi đáp. Trong lúc sốt ruột, y khẽ bảo hạ nhân đi lấy chìa khóa.

Bên ngoài không còn động tĩnh, Thôi thị nghĩ y đã rời đi, tay nắm chặt chăn liền thả lỏng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn giường.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy từ chối Bùi Ngọc. Trong mười năm qua, cơ hội hai người ở bên nhau không nhiều, nên mỗi lần Thôi thị đều chuẩn bị kỹ lưỡng, cẩn thận đối đãi, nhưng Bùi Ngọc đối với nàng ấy chỉ có sự lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn.

Thôi thị tự giễu cười khổ. Bùi Ngọc đã không thích nàng ấy, làm sao có thể kiên nhẫn với nàng ấy chứ? Giống như bây giờ, chỉ cất tiếng gọi vài câu, nàng ấy không phản ứng là Bùi Ngọc sẽ không tiếp tục nữa.

Hai người họ từ trước đến nay đều là nàng ấy duy trì mối quan hệ. Nàng ấy buông tay rồi, mối liên hệ giữa hai người liền đứt đoạn.

Nơi khóe mắt Thôi thị lướt qua một giọt lệ trong vắt. Nàng ấy muốn dùng khăn tay lau đi, thì trước người đã xuất hiện một bóng dáng.

“Khóc cái gì?”

Bùi Ngọc cúi đầu nhìn nàng ấy. Nữ nhân đã không còn trẻ, đặc biệt là sự buồn bực của những năm tháng sống một mình khiến giữa hàng mày khóe mắt nàng ấy càng thêm sầu muộn. Tính cách hoạt bát vốn có của Thôi thị từ lâu đã biến mất không còn dấu vết.

Đúng như Bùi Ngọc đã nói, nàng ấy có được thân phận Nhị phu nhân Bùi gia, nhưng sự tươi trẻ, sống động của Thôi Nhị Nương Tử tương ứng cũng đã bị thời gian mài mòn.

Giọng Bùi Ngọc đột nhiên vang lên bên tai, Thôi thị giật mình, muốn đứng dậy, lại bị y vươn tay ấn giữ lại.

“Không khỏe thì cứ nằm yên đó đi, đứng dậy làm gì?”

Bùi Ngọc ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng ấy. Đây vẫn là lần đầu tiên y ở gần đến thế để nhìn Thôi thị, trong lòng Bùi Ngọc có chút hoảng hốt.

Thôi thị trước đây trông như vậy sao?

Tiểu cô nương trong ký ức kia lại giống nàng ấy mấy phần?

Trong mắt y mờ mịt, nhưng Thôi thị lại cho rằng Bùi Ngọc đang nhìn xuyên qua mình mà thấy Thôi Đại Nương Tử, hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng nàng ấy cũng đột nhiên bị dập tắt.

Thôi thị hất tay y ra, thân người rụt vào trong giường, “Thân ta có bệnh, Nhị gia vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.”

Giọng nàng ấy lạnh nhạt, trong lòng Bùi Ngọc có chút không thoải mái. Y cúi đầu nhìn gương mặt nàng ấy, đột nhiên cất lời.

“Mười lăm năm trước, người cứu ta có phải là nàng không?”