Bái sư
Sáng hôm sau, Thôi thị tỉnh dậy trong vòng tay Bùi Ngọc. Khóe miệng nàng hơi đau, theo bản năng đưa tay sờ vào, cảm giác sưng tấy cho nàng biết đêm qua không phải là mơ.
Bùi Ngọc thực sự đã hôn nàng.
Thôi thị quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn người nam nhân bên cạnh.
Sự thay đổi của Bùi Ngọc nàng đều thấy rõ, nhưng y càng như vậy, Thôi thị trong lòng càng thấy nực cười.
Cảm thấy mười năm đó của mình thật không đáng.
Nàng chỉnh sửa lại cảm xúc rồi đứng dậy, mặc y phục ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn nam nhân trên giường thêm lần nào.
Nghe thấy tiếng cửa động, Bùi Ngọc mở mắt.
Bàn tay nắm chặt bên sườn từ từ buông lỏng, khóe miệng y tràn ra một nụ cười khổ.
Như Nhi thật sự không muốn y nữa rồi.
Hôm qua chuyện Đại phòng và Nhị phòng đến Thành Nam truyền đến tai An Dương Phu nhân, khiến nàng sáng sớm đã không còn khẩu vị.
Huynh đệ bọn họ hòa thuận vui vẻ, chỉ có mình bà lão này là kẻ xấu.
“Không ăn nữa.”
An Dương Phu nhân đẩy bát ra, trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm, rốt cuộc thì Khê thị đã làm món ăn gì mà có thể thu phục được mấy người này?
Nàng không phải là người ham mê khẩu vị, nhưng cũng không nhịn được tò mò.
“Ngươi đi đến Khê Ký mua một phần đồ ăn, đừng để người khác phát hiện thân phận.”
“Dạ.”
Khê Ninh ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy. Hai đứa trẻ đã đến trường, Bùi Chiêu cũng đã đến Đông Cung.
Hôm qua Bùi Chiêu uống rượu, làm càn không ngừng, nàng cũng tìm được chút thú vị, hai người náo loạn đến rạng sáng mới thôi.
Chỉ là Bùi Chiêu thể lực và tinh thần tốt, chỉ ngủ hai canh giờ cũng có thể dậy được, còn nàng ngủ đến buổi trưa vẫn thấy chưa đủ.
“Đệ muội, ta không làm phiền muội đó chứ?”
Thôi thị lại đến cửa, Khê Ninh vội vàng dừng động tác vươn vai lại.
“Không có.”
Nàng cười ngượng, “Nhị tẩu nói đâu có.”
Mấy ngày nay nàng rảnh rỗi lắm.
Thôi thị trước đây không thường cười, biểu cảm trên mặt có chút cứng nhắc, nhưng có thể thấy nàng đã rất cố gắng.
“Hôm qua ta nói với đệ muội là muốn học nấu ăn là thật, muội xem lúc nào muội tiện?”
Nàng không muốn ở trong hậu trạch cùng phòng với Bùi Ngọc, cũng không muốn cả ngày buồn bực.
Sau khi ăn đồ ăn do Khê Ninh làm, Thôi thị dường như đã tìm thấy phương hướng của mình.
Nàng cũng muốn từ ẩm thực mà hấp thụ năng lượng.
“Bây giờ cũng được, ta đang định làm điểm tâm, Nhị tẩu cùng ta nhé.”
Khê Ninh vốn là người hành động nhanh gọn, vừa nảy ra ý định mở tiệm điểm tâm, đã tìm sẵn cửa hàng rồi.
Nàng vốn thiếu người, nếu Thôi thị có linh tính, thì có thể để nàng ấy giúp.
Nghĩ vậy, Khê Ninh cũng dạy rất tận tâm.
Điểm tâm hôm nay các nàng làm đều khá đơn giản: bánh hoa quế, bánh đậu xanh giòn, bánh hạt dẻ, cuộn đậu đỏ và bánh táo mềm ngọt. Tuy nhiên, ngoài những món điểm tâm truyền thống này, Khê Ninh còn dạy Thôi thị nướng một ít bánh mì.
Bánh mì ngoài giòn trong mềm, kẹp mứt trái cây, thơm ngọt ngon miệng. Thôi thị cắn một miếng, không dám tin món ngon như vậy lại là do nàng làm ra.
Khê Ninh thấy nàng như vậy, khóe môi khẽ cong lên cười, “Nhị tẩu rất có tài năng, không bằng cùng ta mở tiệm điểm tâm đi.”
“Mở tiệm sao?”
Gà Mái Leo Núi
Trước đây Thôi thị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, giờ đây Khê Ninh lại kéo nàng cùng làm.
Mắt Thôi thị sáng rực, gật đầu thật mạnh, “Được!”
Nàng cũng có sự nghiệp của riêng mình rồi.
Sau khi từ Thành Nam trở về, Thôi thị dường như đã thoát thai hoán cốt, cả người đều được tái sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tay nàng xách một túi lớn điểm tâm, tất cả đều là nàng tự tay làm.
Thôi thị cảm thấy mình giờ đây tràn đầy sức sống, hóa ra trên đời này không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn nhiều điều thú vị hơn đang chờ nàng khám phá.
Thôi thị đích thân chia điểm tâm, ánh mắt đầy vẻ khoe khoang mà dặn dò nha hoàn.
“Mang phần này gửi cho Đại phòng.”
Lâm thị thuở trước vẫn đắc ý bản thân cùng Khê Ninh giao hảo thân thiết, đã từng nếm qua không ít mỹ thực. Hừ, nay nàng đã bái A Ninh làm sư phụ, bản thân và A Ninh đã thành một phe, Lâm thị mới chính là người ngoài cuộc.
Tuy đã chia một phần cho Đại phòng, song số điểm tâm còn lại vẫn còn kha khá. Thôi thị do dự chốc lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
“Cũng đưa một phần sang cho mẫu thân.”
Chuyện bọn họ thân cận với Khê Ninh, sớm muộn cũng chẳng thể giấu được An Dương phu nhân, thà để bà công khai nổi giận, còn hơn giấu giấu giếm giếm khiến bà sinh nghi.
Huống hồ, với tính tình của Lão Tam, chỉ sợ đời này chẳng thể rời khỏi Khê Ninh, An Dương phu nhân có muốn ngăn trở, cũng là vô ích.
Khi điểm tâm của Thôi thị được đưa sang, An Dương phu nhân vẫn đang dùng dở bát bún qua cầu của mình. Nghe thấy tiếng bà tử ngoài viện bẩm báo, nàng vội vã bảo nha hoàn dọn bát, sau đó nhanh chóng lấy khăn thêu lau miệng.
“Có chuyện gì?”
An Dương phu nhân ngồi thẳng lưng nơi ghế chủ tọa, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt uy nghiêm khiến người đối diện không dám ngẩng đầu.
Tiểu nha hoàn cúi mình, nhẹ giọng đáp:
“Phu nhân bên viện Tây đã làm ít điểm tâm, đặc biệt sai người mang đến mời Quốc công phu nhân nếm thử.”
“Ừm, đặt xuống đi.”
Tiểu nha hoàn gật đầu đáp vâng, đặt điểm tâm xuống rồi quay người lui ra.
Thấy người đi ra, An Dương Phu nhân nặng nề thở phào một hơi. Nàng chưa từng như hôm nay, ăn chút đồ cũng phải lén lút.
Chỉ là không lén lút không được. Mình đã cản trở Khê thị vào cửa, nhưng bây giờ lại thích đồ ăn nàng làm.
Thật là vả mặt, quá vả mặt rồi.
An Dương Phu nhân nghĩ vậy, nhưng lại bảo tiểu nha hoàn mang bát bún qua cầu vẫn chưa ăn xong lên lại.
Nước dùng cũng rất ngon, nàng còn có thể ăn kèm với một miếng bánh nữa.
An Dương Phu nhân ăn sạch sành sanh, ngay cả nước cũng không còn. Hương vị thanh đạm tươi ngon của bún qua cầu đúng ý nàng, cũng khiến nàng có chút thay đổi cách nhìn về Khê Ninh.
Người có thể làm ra món ngon như vậy, chắc chắn không phải là người có nhiều mưu tính.
Có lẽ, mình đã luôn có thành kiến với nàng.
An Dương Phu nhân nhíu mày, chống cằm suy nghĩ, điểm tâm trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt, nàng lại thèm rồi.
Trong gói giấy dầu đựng đủ loại điểm tâm, An Dương Phu nhân lấy một miếng chưa từng ăn bao giờ.
“Vừa rồi nha hoàn có nói đây gọi là gì không?”
Bà tử bên cạnh lắc đầu, “Linh Ngọc đi vội, lão nô không hỏi.”
An Dương Phu nhân hơi tiếc nuối gật đầu, bẻ một miếng cho vào miệng.
Sự mềm xốp của bánh mì hòa quyện với vị ngọt thanh của mứt trái cây, vừa ngon lại vừa dai.
An Dương Phu nhân đã có tuổi, theo lẽ thường sẽ không thích ăn những thứ phải nhai nhiều như vậy, nhưng bánh mì thì khác, càng nhai càng thơm. Rõ ràng An Dương Phu nhân đã ăn no rồi, nhưng vẫn cố gắng ăn hết cả một miếng bánh mì, khiến bà v.ú sợ đến mức vội vàng ngăn cản nàng.
“Điểm tâm Nhị phu nhân gửi đến còn rất nhiều, phu nhân ngày mai hãy ăn tiếp đi ạ.”
Chủ tử nhà mình khẩu vị không lớn, đặc biệt là kén ăn, một bữa cơm cũng không ăn được bao nhiêu. Hôm nay đã ăn một bát bún qua cầu lớn, lại còn ăn hết cả một miếng bánh mì, bà v.ú sợ nàng bị chướng bụng.
“Được thôi.”
An Dương Phu nhân có chút tiếc nuối gật đầu. Món điểm tâm này cũng rất hợp ý nàng, chỉ là không biết Thôi thị mua ở đâu.
“Đi hỏi xem nhà Lão Nhị mua ở đâu, sau này ngươi cũng sai người ngày nào cũng đi mua về một ít.”
Đồ ăn cần phải lén lút mua, điểm tâm thì chắc không cần đâu nhỉ.
Chỉ là bà v.ú rất nhanh đã hỏi xong trở về, nghe lời bà v.ú nói, sắc mặt An Dương Phu nhân có chút ngượng nghịu.
Sao lại là Khê thị nữa!
Món điểm tâm này vậy mà cũng là Khê Ninh dạy Thôi thị làm. Nàng ta đúng là bị Khê thị nắm chặt trong lòng bàn tay.
An Dương Phu nhân hối hận, nếu như chưa từng nếm thử thì tốt rồi, giờ đã ăn qua món ngon, lại bảo nàng ăn những món vô vị kia, nàng khó chịu cào xé ruột gan.
Chỉ là bảo nàng đi xin Khê thị thì nàng cũng không kéo nổi cái thể diện này. May mắn thay, những lời tiếp theo của bà v.ú đã cứu nàng.
“Nhị phu nhân nói, nàng ấy và Khê thị sắp mở tiệm điểm tâm, sau này phu nhân muốn ăn, lão nô sẽ sai người lén đi mua.”