Ngọc Bàn

Chương 1



 

Ta vốn là một tiểu cung nữ nơi Vĩnh Thọ Cung quạnh hiu.

Mỗi ngày, ta chẳng cần bận lòng đến việc điểm trang, vấn tóc cho Tương Phi nương nương, chỉ cần chuyên tâm vào một việc duy nhất.

Đó chính là——

Mỗi đêm, vào giờ Tý tịch mịch, ghi lại sự lìa trần của Hùng ma ma.

Hùng ma ma vốn là một u hồn, đêm đêm đều tìm đến cái chết.

Trong cung có lệ: khi bà ta chết, ắt phải có người đứng quanh chứng kiến, ghi chép. 

Nếu như không thể c.h.ế.t được, còn phải ra tay giúp đỡ một phen.

Bằng không, tai ương khôn lường ắt sẽ giáng xuống!

Cái công việc khốn khổ này, đám cung nữ chẳng ai ưa thích, mỗi khi phân công, kẻ đẩy người xô tránh né.

Kẻ thì ngại nỗi thức khuya, quầng thâm hằn sâu, mụn nhọt sưng tấy.

Kẻ thì kinh hãi tột độ, đã có đến bảy tám chục cung nữ vì thế mà hóa điên dại.

Người tiền nhiệm của ta, vừa mới trao lại công việc này, liền hóa cuồng mà tự vẫn.

Lúc lâm chung, còn để lại một câu thơ quái dị, ai nghe cũng rợn người.

[Vầng nguyệt tỏ rạng, soi bóng non cao  Cáo hoang vọng bái tinh tú, hội làng đốt cháy thần linh.]

Ta mang bài thơ quái dị kia đến tìm thái giám Tiểu Vương, ngóng trông hắn có thể giúp ta giải nghĩa đôi phần.

"Chuyện này thì ta biết."

Vương Trung Thu ra vẻ thấu hiểu sự đời.

Hắn khẽ mân mê mảnh giấy thơ, chậm rãi giảng giải: "Câu đầu, 'Nguyệt xuất giao giao, chiếu bỉ sùng a', ý rằng vầng trăng đã lên cao, ánh sáng thanh khiết rọi xuống những ngọn núi cao vời vợi. Đây là tả cảnh, gửi gắm tình yêu đối với thiên nhiên kỳ vĩ. Đến câu thứ hai, 'Dã hồ bái đẩu, xã hỏa phần thần', lại nói cáo hoang quỳ lạy chòm sao Bắc Đẩu, còn đốt lửa thiêu rụi tượng thần. Chỗ này dùng phép nhân hóa, ví con cáo như người vậy."

"Người đời khi mừng xuân đón Tết, thường đốt lửa hội, bày đủ trò tạp kỹ náo nhiệt. Cái gọi là 'phần thần', chắc chắn là để tiễn đưa ôn thần đi xa!"

Một câu thơ nghe ra thật rợn người, vậy mà trong mắt hắn lại biến thành bài đọc hiểu, còn phân tích đâu ra đấy, thật khiến người ta kinh ngạc.

Ta không khỏi nghi ngờ: "Ngươi quả quyết như vậy sao?"

Tờ di thư thấm đẫm vết m.á.u này, sao ta nhìn vào lại thấy lạnh lẽo sống lưng đến thế...

...

Đêm ấy, là lần đầu tiên ta phải ghi chép lại sự thác oan của Hùng ma ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió âm u thổi từng cơn lạnh lẽo, ta ngồi bên cạnh chiếc giếng khô cằn, nhẩn nha gặm miếng dưa hấu, tĩnh lặng chờ đợi bóng ma của Hùng ma ma hiện hình.

Trong quyển 《Tử vong ký lược》 ghi chép, cách c.h.ế.t được lặp lại nhiều nhất chính là gieo mình xuống giếng sâu.

Tương truyền, có một lần, khi Hùng ma ma trầm mình xuống giếng, tư thế chẳng ngay ngắn, thế là mắc kẹt giữa chừng.

Mấy cung nữ trực đêm phải tốn bao sức lực, run rẩy mãi mới đẩy được cái thân ma quái của bà ta xuống đáy giếng lạnh lẽo.

Ùm một tiếng nặng nề vang lên...

Vừa khi thân người chìm nghỉm, xác c.h.ế.t liền nổi lềnh bềnh, đôi mắt trợn trừng dữ tợn, thẳng hướng vầng trăng cô tịch trên cao.

Ta đợi đã lâu, mà bóng dáng Hùng ma ma vẫn biệt tăm.

"Chẳng lành rồi! Lẽ nào hôm nay bà ta chọn cách thắt cổ?"

Ta vội vã phi thân đến vọng nguyệt đình, quả nhiên thấy bóng ma đang thong thả buộc dải lụa trắng lên xà nhà. 

Một vệt trăng sáng dị thường, tựa như ánh đèn sân khấu, chiếu rọi xuống thân hình bà ta, khiến cho bóng dáng kia càng thêm phần quỷ dị, dễ nhận thấy.

May mắn thay, đã tìm thấy!

Nếu như không kịp thời ghi lại phương thức lìa trần mỗi đêm của bà ta, thì trong cung này, ngẫu nhiên sẽ có một sinh linh biến thành quái vật gớm ghiếc!

Vậy nên, cái công việc quái đản này, ta nhất định phải hoàn thành cho tốt.

Ta khẽ nhích lại gần, cầm lấy chiếc bút lông ngòi bạc, đang định mực đề tên vào trang giấy...

Bỗng nhiên!

Bóng ma đang buộc dải lụa trắng kia chợt lóe lên, xuất hiện ngay trước mắt ta, khuôn mặt với những đường vân đen chằng chịt chỉ cách ta chưa đầy một tấc!

Bà ta cất tiếng cười âm hiểm, lạnh lẽo: "Ngươi xem, ta có phải là Hùng ma ma không?"

Mùi hương phấn son nồng nặc hòa lẫn với mùi tử khí tanh tưởi bao trùm lấy ta, giọng nói the thé tựa như muốn xé toạc tim gan ta!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bàn tay ta đang cầm bút cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.

Khi ánh mắt ta chạm phải đôi đồng tử đen ngòm, không một chút lòng trắng nào, kỳ dị đến rợn người kia, ta không khỏi nghẹn lại hơi thở.

Người đó chính là Tương Phi nương nương!

Nàng khoác trên mình chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại, mái tóc đen huyền buông xõa như thác nước, dung nhan vẫn vẹn nguyên vẻ diễm lệ thường ngày.

Chỉ là, dung nhan tuyệt mỹ ấy giờ đây lại phủ kín những đường vân đen kỳ dị, tựa như rễ cây ăn sâu, lan tỏa khắp làn da trắng mịn!

Than ôi! Sao ta lại có thể gây ra họa lớn đến nhường này!!! (Vẻ mặt gào thét trong bức họa nổi tiếng hiện lên trong tâm trí.)

Chính vì ta chậm trễ không ghi lại cách thức lìa đời của Hùng ma ma, mà Tương Phi nương nương đã hóa thành một con quái vật gớm ghiếc!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com