Ngọc Bàn

Chương 16



【"Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương."】

【"Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân. Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân."】

【"Độc tọa u hoàng lý, đàn cầm phục trường khiếu. Thâm lâm nhân bất tri, minh nguyệt lai tương chiếu."】

【"Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời!"】

【"Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?"】

【"Cổ nhân bất kiến kim thời nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân!"】

【"Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng triền quyên!"】

【"Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn, minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn?"】

Minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn!

Vầng trăng, là ánh sáng dịu dàng trong tim mỗi người.

Là giọt lệ dài tuôn rơi trong giờ phút biệt ly đau xót.

Là khúc trường thi dằng dặc vạn dòng.

Ngay cả mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, người khó lòng đoạn tuyệt, chúng ta vẫn gọi bằng cái tên mỹ lệ: ánh trăng sáng.

Trăng, xưa nay vẫn luôn là một mảnh thanh khiết, cao đẹp trong tâm hồn dân tộc Hoa Hạ!

Sao có thể là yêu ma quỷ quái được chứ?

Khảm quyết, nước sông cuồn cuộn!

Dòng sông tựa thác đổ ngược, cuồn cuộn trào dâng! Nhắm thẳng ngọn lửa ngút trời mà xông tới!

Nước lửa giao hòa, biển lửa hung tàn dần tan đi hơn phân nửa.

"Thủy Long Ngâm!"

Một con rồng nước trong suốt từ hư không hiện ra! Điên cuồng lao tới, rửa sạch vầng trăng đang bốc cháy!

Ta chắp tay thành kính khấn nguyện: "Bắc Đẩu khai quang, Nam Thần dẫn đường. Thang mây mười hai tầng, cầu mưa tám ngàn trượng. Tam hồn quy tụ, thất phách chẳng lạc lối. Thái Ất tiếp dẫn, nghênh đón quân về cố hương!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vầng trăng sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà bao la vô tận!

Bên cạnh ta, ba nghìn hạt giống lấp lánh ánh sao bay đến, cùng với một đốt ngón tay út nhỏ bé.

Thế gian đã trải qua những tháng ngày hoang tàn, tiêu điều.

Vầng trăng kia, đã bao bọc, gìn giữ tất cả những nhớ nhung, mong đợi, yêu thương và mộng ước của nhân gian.

Đốt ngón tay út ấy, chính là di hài cuối cùng của ba nghìn anh hùng liệt sĩ!

Ta cưỡi hạc lơ lửng giữa tầng không, ngước đầu nhìn lên vầng trăng huyền ảo.

Những hồn phách lìa xa cố thổ, tan tác đau thương, giờ đây đang dần tụ hợp, hóa thành từng vì sao sáng.

Ba nghìn tráng sĩ năm xưa, nay hóa thành ba nghìn tinh tú! Chầm chậm bay về phía vũ trụ bao la, vô tận!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vô vàn vì sao băng xé toạc màn đêm đen—

Trong khoảnh khắc ấy, ta dường như nhìn thấy rõ gương mặt của từng người.

【Dã hồ bái đẩu, xã hỏa phần thần.】

"Tri-" Ta khẽ gọi, trong lòng dâng lên một cảm giác thân quen kỳ lạ, dường như ta đã từng biết đến từng người trong số họ.

Trong đại sảnh trò chơi vang lên thông báo hệ thống.

【Keng——】

【《Ngọc Bàn》 đã được thông quan thành công. Số người thông quan: 10 người. Phần thưởng trò chơi hai mươi vạn kim tệ đã được chuyển vào tài khoản, xin chú ý kiểm tra.】

Ta mở điện thoại.

Chương trình mừng xuân đang phát một ca khúc lãng mạn tựa như những vần thơ trong Kinh Thi.

Bài hát ấy cũng mang tên 《Ngọc Bàn》.

"Ngọc bàn ngọc bàn, Đại Thánh thỉnh kinh bao giờ về? Ngọc bàn ngọc bàn, đứa trẻ đã phủi đi gió sương, vì người ôm trọn tinh tú, đưa người về cố hương."

Lũ trẻ con cười khúc khích hát.

Nhưng ta, bỗng dưng rơi lệ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com