Ngọc Bàn

Chương 4



Vương Trung Thu đứng bên cạnh sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần: "Ôi chao ôi, đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến cảnh tượng quỷ treo cổ! Ngươi cũng thật l ân cần kỳ lạ, vừa buộc dây thừng, vừa dọn ghế cho bà ta… Ta sợ quá! Chúng ta mau trở về thôi! Ngươi sao cứ nhìn chằm chằm vào vầng trăng mãi vậy?"

Đáng lẽ ta phải nghĩ đến điều này sớm hơn mới phải.

Tên của phó bản này là 《Ngọc Bàn》.

Trong thơ của Lý Bạch có một câu tả vầng trăng: [Thuở nhỏ chẳng biết mặt trăng, gọi nó là mâm ngọc trắng.]

Ta đã hai lần chứng kiến cảnh Hùng ma ma tự vẫn, và sau khi chết, ngón trỏ gầy guộc của bà ta luôn hướng về phía vầng trăng.

Vương Trung Thu nghe xong, đôi mắt bỗng sáng rực lên: "Thật không ngờ, phó bản cấp S lại có đáp án đơn giản đến vậy!"

Hắn ta dường như đã quên hết mọi sợ hãi, ra vẻ thâm trầm nói: "Tiểu sinh này tuy bất tài, nhưng trong lòng đã có câu trả lời!"

Ánh trăng đêm nay trắng bệch, tựa như một tấm lưới bạc khổng lồ bao trùm lên vạn vật.

 

Những đốm sáng kỳ lạ di chuyển chầm  chậm trên bức tường cung điện cao ngất, như có vô vàn con mắt vô hình đang rình mò, theo dõi.

Ta thong thả lau sạch bụi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, vừa nhâm nhi chén trà nóng, vừa gặm miếng dưa hấu ngọt mát, vừa lắng nghe Vương Trung Thu thao thao bất tuyệt về những suy luận "cao siêu" của hắn.

Thiếu niên nọ đôi mắt sáng quắc: "Ngươi đã từng đọc truyện kinh dị chưa? Trên Trị Hồ rất hay có những câu mở đầu kiểu như 'Tuyệt đối đừng bao giờ nhìn lên mặt trăng' đấy! Có những truyện thuộc đề tài cương thi, chỉ cần nhìn trăng là hóa thành cương thi ngay lập tức! Lại có những truyện quái dị theo phong cách Cthulhu, liếc mắt nhìn trăng một cái là chỉ số tỉnh táo tụt dốc thảm hại, sau đó tự móc mù đôi mắt rồi phát điên!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta hai tay chống cằm, vẻ mặt thích thú lắng nghe: "Sau đó thì sao nữa?"

Hùng ma ma vẫn cứ đung đưa lơ lửng.

Đôi hài thêu thỉnh thoảng lại khẽ chạm vào đầu Vương đồng học tội nghiệp.

Vương Trung Thu càng nói càng hăng say, lúc này cũng chẳng còn chút sợ hãi nào, hắn ta bực bội gạt phăng chiếc hài thêu đang vướng víu.

"Lý Khả Ái, sao ngươi lại ngốc nghếch đến vậy! Hiển nhiên, kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện chính là vầng trăng quái quỷ kia!"

Trên màn hình trực tiếp, mỗi người lại đưa ra một ý kiến khác nhau, tranh cãi không ngừng.

【Ôi chao ôi~nghe có lý có chứng, thật là thuyết phục quá đi mất! (Biểu tượng đầu chó tinh nghịch.)】

【Nhìn cái kiểu thao thao bất tuyệt của thằng nhóc này là biết ngay đọc không ít truyện trên Trị Hồ rồi!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

【Ta lại thấy hắn nói có lý đấy chứ! Hùng ma ma chỉ tay rõ ràng như vậy, chỉ thiếu điều muốn dắt ngươi bỏ trốn lên mặt trăng luôn rồi.】

【Chán quá đi, tạm biệt mọi người nhé, lại là cái motip cũ rích "Tuyệt đối đừng nhìn trăng".】

【Đừng vội đi! Mặt trăng chắc chắn không phải là trùm cuối đâu!】

【Lầu trên nói vậy là có ý gì?】

【Mấy người còn lạ gì cái tên Vương Trung Thu đó nữa? Hắn ta lúc nào cũng ra vẻ "anh đây biết tuốt"! Mà có bao giờ đoán đúng đâu.】

Sau khi ta cùng Vương Trung Thu chia tay, mỗi người trở về tẩm điện riêng của mình.

Khi ta bước ngang qua hòn non bộ tĩnh mịch, bất ngờ đụng phải một cảnh tượng khó bề miêu tả thành lời – chuyện gian díu của hai kẻ tôi tớ trong cung, một màn hoan lạc trần trụi đến không ngờ.

Bóng đêm đặc quánh tựa như thứ mật mía sánh mịn không tan, dính nhớp như chực chờ nhỏ giọt xuống nhân gian.

Sau những tán cây rậm rạp che khuất, vọng lại những tiếng sột soạt khẽ khàng, lẫn trong đó là những lời thì thầm khe khẽ.

Từ xa trông lại, một bóng hình tựa hồ đang ghì trên thân một bóng hình khác, tư thế ái ân chẳng đoan trang chút nào.

Màn hình bình luận trực tiếp bỗng chốc sôi nổi hẳn lên, những dòng chữ nhảy múa liên hồi.

【Kích thích quá đi mất!!】

【Bạch Tiểu Hoa, mau xích lại gần xem cho rõ ngọn ngành đi kìa!】

【Đây là cái thứ thể chất gì vậy? Chẳng khác nào Kính Phi nương nương trong 《Chân Hoàn Truyện》 nhập vào người rồi!】

【Người cuồng đâu rồi? Cái yếm lụa đỏ thêu uyên ương đâu? Ta đây là khách VIP tôn quý, có thứ gì mà ta không được xem hả!】

Phía sau hòn non bộ, ẩn mình bên cạnh những khóm hoa nghênh xuân đang khoe sắc.

Những đóa hoa nhỏ nhắn như những chén vàng vụn tinh xảo, đan xen che chở cho đôi tình nhân vụng trộm, khung cảnh ấy ngược lại lại mang một vẻ đẹp đầy thi vị.

Gương mặt ta chợt ửng đỏ, vội vàng quay đầu muốn bước đi, nhưng lại nghe thấy một tiếng kêu khẽ đầy nghẹn ngào: "Không——"

Không ư?

Màn hình bình luận lại càng thêm phần phấn khích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com