Sau khi dự yến Tiết Trung thu trở về, chủ thượng đem hết tấu chương trong thư phòng hất xuống đất.
Ta bị mấy xấp tấu chương nện trúng đầu, nhưng vẫn cung kính quỳ thẳng thớm.
Ta biết, cơn giận của chủ thượng chẳng phải nhằm vào ta, mà là trút lên đầu tên mưu sĩ gian xảo độc địa bên cạnh Hoàng Thái nữ, kẻ ấy tên là Bùi Tố.
Nghe nói, trong yến tiệc Trung thu, Bùi Tố lại khiến chủ thượng tức giận đến tím mặt.
Bùi Tố miệng lưỡi trơn tru, chủ thượng lời lẽ không địch lại, đành tức tối trở về, giận cá c.h.é.m thớt lên ta.
Chủ thượng rống to:
“Cái tên Bùi Tố kia, sao không c.h.ế.t luôn đi khỏi khiến ta chướng mắt!”
Ta đáp:
“E là... không được đâu.”
Chủ thượng nghiêng mắt nhìn ta, ánh mắt âm u:
“Ngươi lại muốn c.h.ế.t à Ngọc Toái?”
Ta khéo léo từ chối:
“Nô tài không thể ăn phân.”
Chủ thượng bóp trán, vẻ mặt cực kỳ đau đầu:
“Cút ra ngoài.”
Nam nhân này, tâm tình thật kỳ lạ.
Ta đáp: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Ta là một ám vệ.
Do bẩm sinh lãng tai, nên thường xuyên nghe sai lệnh chủ thượng, thành ra làm việc chẳng đâu vào đâu.
Chủ thượng mắng ta suốt.
Nhưng mắng cũng vô ích.
Trước kia, có lần chủ thượng mắng ta là “con heo”, ta lại nghe thành “ra chợ mua nấm hương”.
Thế là hôm đó, ta hí hửng ra chợ, kỹ càng lựa một bao nấm hương ngon nhất, hớn hở vác về phủ.
“Chủ thượng nổi giận, truyền cho ngự thiện phòng mấy ngày liền chỉ làm món từ nấm, bắt ta ăn hết sạch, không được để thừa một miếng.”
Nhưng mà... ngự thiện phòng này tay nghề không tệ, ta ăn cực kỳ vui vẻ.
Chủ thượng thấy ta ăn vui quá lại tức, liền đem hết bao nấm hương ném sạch.
Đáng tiếc thật.
Chủ thượng ta thân phận chính là tam hoàng tử điện hạ, tính khí thì cực kỳ tệ. Mỗi ngày không mắng người là không chịu được.
May mà diện mạo của hắn lại phần nào bù lại tính nết đó.
Nghe nói, hắn thừa hưởng gương mặt tuyệt mỹ từ mẫu phi xinh đẹp động lòng người của mình.
Vẻ đẹp ấy không mang chút sắc sảo hung hãn, mà giống như một con mèo mun được yêu chiều, kể cả lúc vung vuốt cũng đáng yêu đến phát chết.
Mắt hắn tròn trịa, mỗi khi tức giận cứ như mèo con xù lông. Vì vậy, ta thường thần hồn điên đảo ngắm mặt hắn, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang mắng gì.
Chủ thượng cứ tưởng mình rất uy nghiêm.
Nhưng thực ra, hai chữ “uy nghiêm” ấy chẳng ăn nhập gì với hắn.
Có lần chỉ vì một lần vấp ngã, mà đêm đến hắn cũng có thể ôm gối khóc thút thít không ngừng.
Ngày hôm sau, chủ thượng sai ta đi theo dõi Bùi Tố.
Ta biết rõ, hắn là muốn đuổi ta đi cho khuất mắt, đỡ phải chướng tai gai mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ thượng vốn chẳng tin tưởng ta bao nhiêu.
Hắn nói:
“Với đầu óc của ngươi, ta cũng chẳng trông mong ngươi làm gì to tát. Ngươi chỉ cần quan sát xem hắn thích gì, ghét gì, rồi về báo lại. Nhớ cẩn thận, đừng để bị lộ.”
Ta đáp:
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Trực tiếp trà trộn vào phủ của Bùi Tố thì khó quá, nên ta mua lại một cái lò than từ ông chủ tiệm bánh nướng ở Đông thị.
Rồi ta còng lưng kéo cái lò ấy từ phía Đông hoàng thành sang tận phía Tây.
Phủ của Bùi Tố nằm ở phía Tây.
Chuẩn bị xong xuôi, ta bày lò than cùng bàn gỗ ngay trước cửa phủ hắn, bắt đầu bán bánh nướng.
Thế nhưng ba ngày liên tiếp, chẳng thấy mặt Bùi Tố đâu.
Ta cực kỳ thất vọng. Nhiệm vụ này mà còn làm không xong, e rằng chủ thượng thật sự sẽ đuổi ta khỏi phủ mất.
Đúng lúc đang tuyệt vọng, Bùi Tố xuất hiện.
Hắn vận trường bào sắc xanh trúc, bên trong lót trung y ngà trắng, càng tôn lên gương mặt trắng nhược như sương sớm, lạnh lùng như tuyết đầu đông.
Lông mày tuấn tú, môi mỏng khẽ mím, phong tư như ngọc, dung mạo phi phàm.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không rời mắt nổi.
Ta thật không ngờ... hắn lại đẹp đến vậy.
Trong miêu tả của chủ thượng, Bùi Tố chẳng những giảo hoạt đa mưu mà còn... xấu xí tột độ.
Trước khi đi, chủ thượng còn đưa ta một bức họa họa một người: mặt rỗ, mũi đỏ, mắt lé.
Ta hoài nghi bản thân nhận nhầm người rồi.
Lửa than trong lò cháy rừng rực, ta đứng bên lò, hơi chột dạ.
Đúng lúc đó, Bùi Tố được đám tuỳ tùng vây quanh rốt cuộc cũng nhìn thấy quầy hàng của ta.
Hắn thoáng khựng bước, rồi chậm rãi tiến lại.
Ta vội nhét bức họa vào áo, lau tay, bắt đầu nặn bánh hết sức chuyên nghiệp.
Bùi Tố đứng trước quầy, không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn tay ta nhào bột, đôi mắt đẹp như sương mù trong núi, nhìn vào một cái là lạc lối ngay.
Công bằng mà nói, ngũ quan của hắn không hẳn là xuất chúng, nhưng kết hợp lại thì khiến người ta thấy cực kỳ dễ chịu.
Người thợ săn giỏi nhất luôn biết cách ngụy trang thành con mồi.
Ta chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm trộn phần nhân ba phần mỡ bảy phần nạc với cải khô, nhồi vào lớp bột trắng mịn.
Một tuỳ tùng bên cạnh bước lên quát lớn:
“Ai cho ngươi bày hàng ở đây? Ngươi biết nơi này là chỗ nào không?!”
Bùi Tố nhíu mày, giơ tay ngăn tên tuỳ tùng định tiếp lời.
Hắn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng:
“Tại hạ Bùi Tố, đương nhiệm phủ doãn Vương thành. Không rõ cô nương xuất thân từ đâu, cớ sao lại chọn nơi đây bày quán?”
Ta có chút khẩn trương.
“Nơi này không được dựng sạp sao?”
“Không phải vậy,” Bùi Tố mỉm cười nhẫn nại, “theo luật lệ Hoa Dương, chỗ này vẫn cho phép buôn bán nhỏ.”
Tuỳ tùng bên cạnh có vẻ không đồng tình, định xen lời:
“Bùi đại nhân...”