Chủ thượng chợt lên tiếng.
“Bùi Tố nói với ta…” Người khựng lại, tựa như đang sợ phải hỏi điều này, “Ngươi… thích hắn sao?”
Ta không muốn giấu người. Do dự một thoáng, rồi gật đầu:
“Vâng, thuộc hạ… thích hắn.”
Chủ thượng đột nhiên đứng bật dậy.
Động tác quá lớn, suýt làm đổ chiếc ghế bên giường.
Ta gọi: “Chủ thượng?”
Không có hồi âm.
Chủ thượng cũng bị điếc sao?
Ta lại gọi: “Tam điện hạ?”
Người vẫn không quay đầu, chỉ đứng quay lưng lại, khẽ gọi:
“A Ngọc.”
Chủ thượng rất ít gọi tên ta, nên ta ngẩn ra mất một lúc mới đáp:
“Có nô tài.”
“Ta hỏi lại lần nữa,” giọng người rất bình tĩnh, nhưng cuối câu lại run rẩy rõ ràng, “Ngươi thật sự… thích hắn sao?”
Ta đáp: “Vâng.”
Ta ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“Thuộc hạ phụ lòng mong mỏi của chủ thượng, cũng phụ bao năm người cất nhắc dìu dắt… Thuộc hạ… nguyện lấy c.h.ế.t để tạ tội.”
Lời còn chưa dứt, chủ thượng đã quay phắt lại, lệ chưa kịp khô trên má.
“Ngươi ngốc sao?! Lão tử hao tâm tổn trí cứu ngươi trở về, là để ngươi đi c.h.ế.t à?!”
Ta theo bản năng lại muốn nói xin lỗi:
“Xin th—”
“Câm miệng!”
Ta lập tức ngậm miệng.
Trong lòng thầm nghĩ: may quá, vẫn là chủ thượng quen thuộc của ta.
Tối đó, chủ thượng đuổi ta sang phủ Bùi gia.
Người nói trông thấy ta là bực.
Người nói:
“Vương phủ của ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Ngươi đã chẳng làm ám vệ nữa, thì cút sớm đi.”
Ta hỏi: “Thuộc hạ… không cần dò la tin tức giúp người nữa sao?”
“Không cần.”
“Vậy… không cần làm chân sai vặt nữa?”
“Không cần.”
“Cũng không cần—”
“Ngươi nói mãi chưa xong à? Ta nói rồi, cút. Một ám vệ vô dụng như ngươi, ta chẳng cần!”
Người ngừng một lát, giọng càng thêm lạnh cứng:
“Từ nay về sau, muốn làm gì thì làm, không cần vì ta mà hy sinh nữa.”
Ta suy nghĩ một lúc, lần cuối quỳ xuống trước mặt người, dập đầu nói:
“Vâng.”
Người không đáp, vẫn quay lưng lại đọc sách, ra vẻ bận rộn.
Ta biết điều không làm phiền nữa.
Khi bước ra khỏi thư phòng, chợt thấy chóp mũi lạnh buốt.
Ngẩng đầu nhìn, hóa ra… trời đang đổ tuyết.
Nơi này hiếm khi có tuyết, ta đứng dưới hành lang một hồi ngắm nhìn.
Đây… e là lần cuối ta ngắm tuyết ở Vương phủ rồi.
Tuyết lưa thưa, chẳng cần che dù.
Ta rời khỏi bậc thềm, một mình bước vào màn tuyết.
Phía sau chợt có tiếng gọi:
“Ngọc Toái! Chờ một chút!”
Ta quay đầu lại, thấy chủ thượng vội vã chạy đến giữa trời tuyết, mắt ngấn lệ hồng.
Người mấp máy môi, nói điều gì đó.
Nhưng ta lại không nghe rõ.
Ta đưa tay day tai, thành khẩn thưa:
“Chủ thượng, ta không nghe rõ, có thể… nói lại một lần được không?”
Người nhìn ta, ánh mắt ướt mềm, như lá phong ven hồ ngày thu.
Một hồi sau, người chợt bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi ấy à… rốt cuộc là thật sự không nghe rõ, hay giả vờ không nghe?”
Ta hơi tủi thân:
“Thật sự không nghe rõ mà… người nói lại đi?”
Người thở dài một hơi rất dài.
“Không nói nữa.”
Tuyết rơi lất phất trên đầu, chủ thượng hiếm khi khẽ cong môi cười.
Người đưa tay như muốn phủi tuyết trên tóc ta, nhưng rồi khựng lại giữa không trung, lặng lẽ thu tay về.
Người nói:
“Bảo trọng.”
Về sau, không rõ vì cớ gì, quan hệ giữa Bùi Tố và chủ thượng trên triều dường như hòa hoãn đi nhiều.
Bùi Tố được Hoàng Thái nữ ưu ái, công danh rộng mở.
Chủ thượng cũng chẳng chỉ lo buôn bán.
Nhờ người ra mặt xoay xở, nạn dân ở Nam Phường cũng có khởi sắc, dần tự gầy dựng được nguồn thu.
Chủ thượng đắc ý châm chọc Bùi Tố:
“Các ngươi suốt ngày nói ‘quân tử trọng nghĩa, tiểu nhân trọng lợi’, nhưng quân tử không tiền, cũng chẳng bước nổi một bước. Cho người ta cá, không bằng dạy người câu cá.”
Lần này, Bùi Tố chỉ cười hiền, khom người:
“Thụ giáo.”
Khi Bùi Tố kể lại với ta, ta rất bất ngờ.
Không ngờ chủ thượng và hắn… cũng có ngày hòa thuận.
Bùi Tố lại đột ngột ôm chặt lấy ta.
Hắn khẽ hôn lên sau tai ta, rồi nắm tay ta trong lòng bàn tay mình.
Ta hỏi:
“Sao thế?”
Hắn vùi đầu lên vai ta, giọng nghẹn nghẹn, có phần ấm ức:
“Không có gì… chỉ là cảm giác, như thể nàng là vật ta trộm được vậy.”
“Chàng nói gì vậy.”
Ta siết hắn chặt hơn nữa.
Một lúc sau, Bùi Tố buông ta ra, giọng hơi ngập ngừng:
“Toái Toái, nàng từng nói với ta là muốn vào doanh binh. Ta đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Vậy chàng nghĩ sao?”
“Ta ủng hộ nàng làm điều mình muốn, nhưng mà…”
Ta lo lắng:
“Nhưng mà… gì?”
Bùi Tố nhìn ta chăm chú, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
“Nhưng mà… nàng có thể gả cho ta trước được không?”
“Chàng rủ ta đi hóng gió à?”
“Không phải hóng gió,” hắn nghiêm túc, từng chữ từng lời nói rõ, “Là thành thân. Ta muốn cầu thân nàng, làm thê tử duy nhất, trân quý nhất của ta. Được không?”
Giữa ngày đông giá rét, ta và Bùi Tố thành thân.
Hôm đó, tuyết rơi dày đặc.
Chủ thượng bảo trời lạnh, không đến dự.
Bất quá, người phái người đưa tới mấy rương bạc trắng, xem như hồi môn cho ta.
Thuận tiện, còn đem số ngân lượng Bùi Tố ném tới khi trước trả lại cho hắn.
Trong thư, chủ thượng viết:
“Dù sao ngươi cũng là người đi ra từ phủ vương gia, nếu ăn mặc quá sơ sài, mất mặt không phải ai khác, mà là ta.”
Tuyết trắng phủ đất, hồng đăng chiếu cửa.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ta và Bùi Tố bái đường thành thân, đưa vào động phòng.
Hôm nay hắn có uống chút rượu, cổ hơi ửng đỏ, ánh mắt lại sáng ngời.
Dưới ánh nến lay động, hơi thở ấm áp dịu dàng bất ngờ tràn ngập.
Ngón tay thon dài dò dẫm tìm đến tay ta, đầu ngón tay luồn vào kẽ ngón, mười ngón giao nhau, siết chặt không buông.
Cảm giác tê dại từ kẽ tay lan khắp, như muốn thiêu cháy tận tâm can.
Hắn hôm nay như thiêu đốt, ta lúng túng định lui lại, lại bị hắn giữ chặt eo kéo về.
Môi lưỡi dây dưa, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
Trong m.ô.n.g lung, ta nghe Bùi Tố ở bên tai ta lặp đi lặp lại:
“Ta yêu nàng.”
“Nếu nàng nghe không rõ, ta có nói đến ngàn vạn lần, nói đến khi nàng nghe ta vẫn sẽ nói.”
…