Ngọc Bất Toái

Chương 13



Dù rằng điều ấy chẳng chút quang minh chính đại.

 

Mẫu phi nhìn ra ta đối với Ngọc Toái khác thường.

 

Bà bắt đầu bóng gió khuyên ta lập thê, từng lời từng chữ đều mang ý răn đe:

 

“Với thân phận như chúng ta, tất phải lấy danh môn khuê tú.”

 

“Ngươi còn chưa nếm đủ mùi chê bai vì m.á.u mủ hèn kém sao?”

 

“Dòng m.á.u đê tiện ấy, đến tư cách sinh con cho ngươi cũng không xứng có.”

 

Ta mệt mỏi cực độ.

 

Ta lạnh lùng nhìn bà, hỏi:

 

“Nếu ta c.h.ế.t rồi, người sẽ vui hơn chút chăng? Mẫu thân?”

 

Bà nổi cơn điên.

 

Bà nói sẽ không từ thủ đoạn mà g.i.ế.c c.h.ế.t Ngọc Toái, vì nàng đã khiến ta biến thành thế này.

 

Thật nực cười bà ta thậm chí không dám quy hết lỗi lên người ta.

 

Nam nhi trên đời này, khi sai lầm thì đều đổ hết lên đầu nữ nhân như vậy sao?

 

Ta cười, nâng chủy thủ bên mình, lướt sát qua cổ bà.

 

“A, thế sao? Vậy thì cùng nhau c.h.ế.t nhé.”

 

Mẫu phi sợ đến sắc mặt trắng bệch, thét lên tháo chạy khỏi phủ Thụy Vương.

 

Ta ngồi lặng dưới bóng đêm, mặt không đổi sắc.

 

Ngọc Toái từ tường ngoài nhảy vào, thấy ta thì khựng lại.

 

Ta nói: “Lăn qua đây.”

 

Nàng ngoan ngoãn bước tới.

 

Ta cúi đầu, nắm chặt cổ tay nàng, đặt trán lên lòng bàn tay ấy.

 

Nước mắt rơi ướt cả tay nàng, Ngọc Toái ngơ ngác hỏi:

 

“Chủ thượng, người… đang khóc sao?”

 

Ta nói:

 

“Đừng nói nhảm, tại tối nay ăn lẩu cay quá thôi.”

 

Nàng tin thật, “Ồ” một tiếng.

 

Mẫu phi chẳng buông tha cho ta.

 

Hết lần này đến lần khác đến phủ, bới móc gây sự với Ngọc Toái.

 

Ta biết, bà ta chỉ có thể làm được từng ấy chuyện.

 

Ta nói với bà: ta không muốn bất kỳ ai làm chính thê của ta.

 

Mẫu phi cười lạnh:

 

“Hiểu con không ai bằng mẫu thân, trong lòng ngươi nghĩ gì, ta biết rõ. Ngươi là hoàng tử, tuy có thể trì hoãn nhất thời, nhưng không thể trốn cả đời.”

 

Bà trái ý ta, lần lượt nhét đủ loại nữ nhân vào phủ.

 

Ngọc Toái vẫn chưa nhận ra điều gì, nàng xưa nay phản ứng chậm chạp.

 

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ nàng sẽ ngày một khổ sở.

 

Ta viện bừa cớ, sai nàng đi theo dõi Bùi Tố.

 

Cũng chẳng mong nàng thật sự phải làm gì.

 

Chỉ là… ta quên mất.

 

Ngoài việc hơi lãng tai ra, Ngọc Toái xưa nay làm nhiệm vụ vẫn luôn nghiêm túc.

 

Ban đầu, khi Bùi Tố nói Ngọc Toái thích hắn, ta vốn không tin.

 

Khi ấy, ngoại công ta mới vừa qua đời, ta thừa cơ tiếp quản toàn bộ tiền tài và thế lực bên ngoại, trở thành người nắm quyền thực sự.

 

Từ đó, ngay cả mẫu phi cũng khó lòng khống chế được ta.

 

Ta đã tính sẵn: sẽ tìm một nơi mẫu phi không thể với tới, đưa Ngọc Toái đi theo, hai người cùng nhau sống cuộc đời riêng.

 

Dù có chút ủy khuất nàng, nhưng ít ra có thể giải quyết tình cảnh trước mắt.

 

Thế nhưng… ta lại quá ngây thơ.

 

Lời Bùi Tố khiến ta nhận ra, Ngọc Toái từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về ta, cũng không thể bị nhốt lại.

 

Ta ngồi dưới hành lang hai ngày, tự dỗ mình không ngừng.

 

Không sao cả, không sao đâu.

 

Ngọc Toái không thể nào thích người khác được.

 

Thế nhưng, khi nàng thực sự tỉnh lại, ta lại đến một câu hỏi cũng không dám thốt ra.

 

Đến lúc nghe được câu trả lời, ta mới phát hiện ngay cả đối diện với nàng, ta cũng không làm nổi.

 

Nước mắt ta không ngừng rơi xuống, thực sự quá mức mất mặt, nhưng ta không thể khống chế nổi bản thân.

 

Thật ra, ta từng nói ta thích nàng.

 

Đó là lúc nàng ngủ say, lúc nàng hôn mê, lúc nàng không nghe thấy gì.

 

Tựa hồ chỉ trong những khoảnh khắc ấy, ta mới dám đem những lời kia nói ra một cách đường hoàng.

 

Rõ ràng trong hơn mười năm dài đằng đẵng ấy, ta có rất nhiều cơ hội để nói với nàng.

 

Ngày Ngọc Toái rời đi, ta quay lưng về phía nàng giả vờ đọc sách nhưng thực ra là đang khóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nước mắt thấm ướt cả trang giấy. Nghe thấy bước chân do dự của nàng rời khỏi phòng, cuối cùng ta nhịn không được, đuổi theo.

 

Ông trời đã cho ta một cơ hội, bởi vì tuyết rơi, Ngọc Toái vẫn chưa đi xa.

 

Ta gọi nàng nàng nghe thấy, quay đầu lại.

 

Ta nói:

 

“Ta thích nàng… nàng có thể ở lại không?”

 

Ngọc Toái không nghe rõ.

 

Ánh mắt nàng mờ mịt nhìn ta, bảo ta nói lại lần nữa.

 

Nhưng lời đó… đã gom hết toàn bộ can đảm của ta.

 

Có lẽ đây chính là ý trời.

 

Và ta… lại một lần nữa, rút lui.

 

Về sau gặp Bùi Tố trên triều, ta vẫn không nhịn được mà nói cạnh khóe hắn.

 

Ta cố làm ra vẻ hả hê, nói:

 

“A Ngọc ngốc lắm, e là sau này ngươi sẽ khổ không ít.”

 

Bùi Tố nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị.

 

“Tam điện hạ sao lại nói lời như thế?” 

 

Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt ấy… có chút giống Ngọc Toái.

 

“Những lời ấy rất tổn thương người khác, điện hạ không biết sao?”

 

Ta á khẩu.

 

Phải rồi… ta chẳng lẽ không biết những lời ấy rất đau lòng ư?

 

Bùi Tố nghiêm túc thỉnh cầu:

 

“Dù cơ hội chẳng nhiều, nhưng thỉnh điện hạ từ nay về sau, nếu gặp lại Toái Toái… xin đừng nói những lời như thế nữa. Ta không muốn nàng phải buồn.”

 

Ta cố vùng vẫy:

 

“Nàng ấy lãng tai, không nghe rõ đâu.”

 

“Vạn nhất… nàng nghe được thì sao?”

 

“…Gì cơ?”

 

“Lời tổn thương, chỉ một câu cũng đủ làm người đau lòng. Tam điện hạ, ngài thực lòng muốn nàng buồn sao?”

 

Ta hoàn toàn cứng họng.

 

Bùi Tố trịnh trọng cúi người thật sâu:

 

“Nàng là vị hôn thê quý giá của ta. Nàng rất thông minh, cũng rất đáng yêu. Đi làm những việc kia không phải vì nàng ngốc… mà là vì nàng lương thiện. Mong tam điện hạ hiểu rõ điều này.”

 

Nực cười thay.

 

Ta cùng Ngọc Toái bầu bạn suốt hơn mười năm, đến cuối cùng lại phải để người khác đến nói với ta nàng là một người thế nào.

 

Mà cũng chính khoảnh khắc ấy, ta mới thấu hiểu.

 

Ngăn cách giữa ta và Ngọc Toái, không phải mẫu phi, không phải tai điếc, càng không phải Bùi Tố.

 

Là ta.

 

Từ đầu đến cuối, đều là ta do dự, độc mồm, độc miệng.

 

Ngày thành thân… thật ra ta có đến.

 

Ta cưỡi ngựa, từ xa lặng lẽ dõi theo.

 

Pháo nổ vang trời, tiếng kèn nhạc rộn rã, người người hoan hô gọi tên Ngọc Toái.

 

Nhưng thật ra… họ đều gọi sai.

 

Tên “Ngọc Toái” là do ta đặt, ban đầu không phải là “Toái” (vỡ), mà là “Tùy” (theo).

 

“Tùy” trong “đồng hành”.

 

Nhưng nha đầu ngốc ấy tự mình nghe sai, rồi cũng tự mình… dùng luôn cái tên đó.

 

Nàng luôn nói, nàng cảm kích ta, áy náy với ta.

 

Nàng nói, làm ám vệ là để vì chủ thượng mà xả thân, vì chủ thượng mà ra trận sinh tử.

 

Thế nhưng, ta chưa từng cần những điều ấy.

 

Điều ta muốn chỉ là nàng có thể bình bình an an ở bên cạnh ta.

 

Thật ra ta biết, ta không thể giữ nàng bên mình cả đời.

 

Mẫu phi sẽ không để ta lấy nàng làm chính thê. Mà ta cũng không nỡ để nàng chỉ làm một thiếp thất bị giam cầm.

 

Hổ dữ… không nên trở thành mèo nhà.

 

Càng không nên bị nhốt lại.

 

Nghe nói, nàng sắp gia nhập “Niệm Tự Kỳ”, theo quân chinh chiến, ra trận g.i.ế.c địch.

 

Nơi đó… mới là thiên hạ của nàng.

 

Ta nhìn xa xăm về phía Ngọc Toái cùng Bùi Tố bái đường thành thân, bị khói pháo hun đến cay mắt, lại nhịn không được mà muốn khóc.

 

Thế này… là tốt rồi.

 

Là tốt nhất rồi.

 

Ngọc của ta không nên vỡ.

 

Vĩnh viễn… cũng không thể vỡ.

 

(Hoàn)