Ngọc Bất Toái

Chương 7



Về với dáng vẻ vội vã, hơi thở hỗn loạn, như đang có việc trọng yếu.

 

Muốn thăm dò, ta bèn bưng khay trà, lặng lẽ bước đến thư phòng, định nghe ngóng chút gì.

 

Qua cánh cửa gỗ khắc hoa, truyền ra giọng của tên tùy tùng trước đây luôn đối địch với ta lớn tiếng:

 

“Thuộc hạ đã nói sớm nàng là gian tế! Đại nhân! Sao ngài lại không tin?!”

 

“Tiểu Ngũ, đừng nói nữa.”

 

“Dù có bị đánh chết, ta cũng phải nói! Bụi cỏ trước cửa phát hiện một bộ nhuyễn giáp dính máu, giữa trời còn bắt được bồ câu đưa thư! Rõ ràng là người tam hoàng tử phái đến.”

 

Quản gia bên cạnh cũng buông tiếng thở dài:

 

“Chuyện này hệ trọng, xin đại nhân chớ mềm lòng. Chứng cứ rành rành, người... còn muốn che chở cho nàng sao?”

 

Tay ta run lên, khay trà khẽ lắc.

 

Bùi phủ… đã phát hiện thân phận ta.

 

Ta nên rời đi ngay sao? Hay... chờ thêm chút nữa?

 

Đang do dự, liền nghe thấy giọng Bùi Tố vang lên, vẫn như mọi khi ôn nhã.

 

Nhưng lần này, ẩn sau đó là sự kiên định khác thường:

 

“Chuyện của ta, ta tự có định đoạt. Không cần các ngươi nhiều lời.”

 

Ta lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

 

Thân phận ta đã bại lộ.

 

May thay, không rõ vì sao, Bùi Tố vẫn tin tưởng ta.

 

Bồ câu bị bắt, mấy ngày tới không thể liên lạc với chủ thượng.

 

Tình thế đã tới bước này, ta phải tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ.

 

Về phòng, ta mở tủ, lấy bộ sa y ra, loạng choạng mặc lên người.

 

Sau khi chỉnh chỉnh tà váy, ta đứng trước gương đồng xoay một vòng.

 

Bộ này… mặc thật không quen.

 

Phiền toái thì có, nhưng thực sự xinh đẹp, như phủ cả ráng chiều lên thân.

 

Ở bên chủ thượng bao năm, ta ít khi mặc những màu rực rỡ như thế.

 

Giờ nhìn bản thân trong gương, cũng có phần xa lạ.

 

Nhưng…

 

Thành hay bại, quyết định là ở đêm nay.

 

Trời tối, mưa bất chợt đổ xuống.

 

Giữa cuối thu, tiết trời đã se lạnh, ra ngoài phải khoác áo nhẹ.

 

Cơn mưa đêm rơi lắt nhắt, lạnh buốt, chạm vào da thì ẩm dính khó chịu mãi không tan.

 

Đèn trong viện đã được thắp lên, đá xanh lát sân thấm nước đen nhánh, rêu xanh ẩn hiện giữa khe nứt.

 

Giữa giờ Tuất, người trong phủ đều đã về phòng nghỉ ngơi.

 

Chỉ còn Bùi Tố vẫn ở thư phòng.

 

Ta khoác sa y, lặng lẽ băng qua hành lang dài, dừng lại trước cửa phòng.

 

Ánh nến hắt bóng hắn lên giấy dán cửa sổ. Ta đưa tay lên, khẽ gõ hai cái.

 

Bùi Tố lập tức ra mở.

 

Hắn đứng nơi ngưỡng cửa, tay nắm khung cửa thật chặt, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

 

“Ngọc nương… sao nàng lại tới đây?”

 

Ta vén mũ choàng, từ từ bước về phía hắn.

 

Hắn vừa lùi, ta vừa tiến.

 

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại dưới tay ta. Ta đứng đó, rũ mắt, bắt chước ánh mắt đáng thương Lung Sương dạy, cố hết sức mà ngước mi như sắp rơi lệ.

 

Vừa mới từ mưa tới, cả người ta ướt sũng, kể cả lông mi cũng dính nước.

 

Ta cởi áo choàng, để lộ bộ sa y diễm lệ, rồi dằn lòng, hùng hồn mở miệng:

 

“Bùi đại nhân, xin ngài hãy thương ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bùi Tố nhìn ta, lại chẳng có phản ứng như ta tưởng.

 

Lông mày hắn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt dần dâng lên một tầng đỏ ửng.

 

Như sắp khóc.

 

Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng nến cháy lép bép.

 

Dưới ánh mắt ấy, ta bỗng thấy cả lưng chợt lạnh. Gió đêm thổi qua, ta khẽ run rẩy.

 

Một lúc lâu, Bùi Tố không nói một lời, chỉ bước tới tủ áo lấy ra một chiếc trường sam khô ráo.

 

Hắn khoác nó lên vai ta:

 

“Bộ kia bị ướt rồi,” giọng hắn khản đặc, “mặc cái này đi… kẻo cảm lạnh.”

 

Ta ngẩn người, vô thức siết lấy cổ áo.

 

Bùi Tố bỗng hỏi:

 

“Những năm qua… nàng đã sống thế nào?”

 

Giọng hắn run rẩy, khàn như giấy thấm mưa, khiến người nghe cũng khó lòng đáp lại.

 

Hắn đang... đau lòng vì ta?

 

Vì sao?

 

Ta chưa nghĩ ra điều gì, đã thấy hắn quay đầu sang chỗ khác, tựa hồ không muốn bị ta thấy vẻ thất thố.

 

Ta mơ hồ cảm thấy hắn đã hiểu lầm gì đó, muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

 

“Ta sống rất ổn mà...” ta lẩm bẩm.

 

Bùi Tố chẳng màng nghe, chỉ quay lại, đưa tay áp lên má ta.

 

“Là hắn bắt ép nàng làm vậy, phải không?”

 

Ánh mắt hắn nghiêm nghị, trong ánh nến hiện rõ sự sắc bén như lưỡi kiếm:

 

“Hắn đã làm gì nàng rồi, đúng không?”

 

Ta phản xạ đáp:

 

“Không có!”

 

Rồi mới chợt nhận ra... câu đó chẳng khác gì thừa nhận thân phận mình.

 

Ta vội vàng chữa lại:

 

“Không... không ai ép ta cả.”

 

“Không cần bênh hắn.”

 

Bùi Tố mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.

 

Trong ánh nến chập chờn, bàn án còn chất đống công văn chưa phê.

 

Hắn cúi đầu, để trán mình kề lên trán ta, ép ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

“Đừng sợ, chuyện này... không phải lỗi của nàng.”

 

Hơi thở hòa vào nhau, hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta một nụ hôn mộc mạc, cẩn trọng.

 

“Tất cả hãy để ta lo liệu.”

 

Lại thất bại rồi.

 

Ta quay về phòng, đầu váng mắt hoa, không hiểu sai ở đâu.

 

Bùi Tố đúng là... không thể đoán nổi.

 

Ta bắt đầu nghĩ, hay là thu dọn hành lý, về phủ chủ thượng thì hơn.

 

Nhưng trong lòng lại không cam tâm bỏ cuộc giữa chừng.

 

Hôm sau vốn là ngày nghỉ không cần thượng triều, vậy mà Bùi Tố vẫn ra cửa từ sớm, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Không lâu sau, một con bồ câu lạ đem thư mới từ phủ chủ thượng đến.

 

Vừa mở ra, ta cảm thấy... chữ trên giấy như muốn lao ra cắn ta.

 

Có thể nhìn ra, lần này chủ thượng thật sự giận đến điên rồi.

 

Nội dung trong thư… nhiều câu thô tục đến nỗi khó nhìn, nhưng tóm lại ý chính là:

 

Bùi Tố sáng sớm vác mặt đến phủ tam hoàng tử chửi chủ thượng từ đầu đến chân, chửi xong còn ném cho người ta một túi bạc.