“Hửm?”
“Khi còn nhỏ, ta dắt theo đệ đệ và muội muội trốn chạy chiến loạn. Giữa đường gặp pháo lửa, chẳng nơi nào mà đi.”
“Đang lúc tuyệt vọng… có một tiểu cô nương xuất hiện, cứu ta và người nhà. Khi ấy nàng cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Ta nín thở, lòng bỗng hoảng hốt.
Bùi Tố như đắm trong hồi ức, giọng vẫn bình thản:
“Nàng dẫn người nhà ta rời đến nơi an toàn. Khi cứu ta, để tránh ta bị thương, nàng đã lấy tay che tai ta.”
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn ta ôn hòa:
“Ta nghĩ, nàng ấy thật sự rất mạnh mẽ. Cho nên ta cũng muốn trở thành người mạnh mẽ, có thể bảo vệ kẻ khác.”
“Nhiều năm nay, ta vẫn mong được gặp lại nàng ấy. Vì nguyện vọng ấy, ta mới đi được đến hôm nay.”
“Bởi ta muốn đứng trước mặt nàng ấy… nói một câu.”
Ta siết chặt tay, không biết cảm xúc nào đang dâng trào.
“Muốn nói gì?”
Bùi Tố khẽ cười, đôi mắt sáng trong như suối nhìn ta:
“Cảm ơn nàng.”
Ta không rõ thứ cảm xúc lạ lẫm trong lòng mình là gì.
Chỉ biết, ta thật sự thích ở bên Bùi Tố.
Không phải vì chủ thượng.
Là vì ta muốn.
Hình như đã rất nhiều năm rồi… ta chưa từng có nguyện vọng thuộc về chính mình.
Vài ngày sau, ta kéo lò bánh đến Nam phường.
Mua một bao cải khô, dạy người trong giáo phường cách nhào bột, làm bánh.
Lũ trẻ hiếu động cười giỡn vây quanh, trêu Bùi Tố:
“Bùi đại nhân mau nói, tỷ tỷ này là gì của ngài đó! Nói đi nói đi!”
Mặt Bùi Tố đỏ rần, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng mắt nhìn ta thì không lệch lấy một li.
“Là người trong lòng ta.”
Tim ta như lỡ mất một nhịp.
Hắn vẫn nhìn ta, giọng nghiêm túc:
“Còn nàng thì sao? Nàng… có thích ta không?”
Có lẽ, ta đã thật sự thích Bùi Tố rồi.
Từ sau lần đến Nam phường, hắn không ngần ngại thổ lộ tình cảm, như thể sợ chỉ cần chậm một khắc, ta sẽ rời đi.
Mà ta… cũng không chán ghét gì.
Thậm chí... cũng thích hắn.
Nhưng... ta có được phép thích hắn không?
Trời vào đông, ngày một lạnh hơn.
Dù ở đây hiếm xuất hiện tuyết, nhưng khí trời mùa này vẫn cắt da cắt thịt.
Mỗi năm đến lúc này, chủ thượng đều ôm lò sưởi, miệng thì mắng mỏ không dứt.
Ta biết, có một số chuyện, cuối cùng cũng phải đối mặt.
Thay vì dây dưa, chi bằng sớm về chịu phạt.
Ta không thể tiếp tục ở lại Bùi phủ.
Vì ta… không thể nào giám sát Bùi Tố nữa.
Không thể trái lệnh chủ thượng, cũng không thể phản lại lòng mình.
Với thân phận ám vệ, đây là đại tội, là tội đáng chết.
Nếu chủ thượng muốn g.i.ế.c ta, ta tuyệt không oán than.
Ta để lại một phong thư, chờ đêm xuống, lặng lẽ rời phủ.
Hướng về phủ tam hoàng tử mà đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm yên tĩnh, càng tới gần, bước chân ta càng chậm.
Rốt cuộc... dừng hẳn.
Ta vẫn chưa nghĩ ra, nên đối mặt với chủ thượng thế nào.
Hắn ghét Bùi Tố như thế… liệu có gây khó dễ cho chàng?
Hắn đã không thích ta… thì có phải sẽ…
Ghét ta hơn nữa không?
Ta đứng c.h.ế.t lặng trong gió, mũi bỗng cay xè.
Ngay lúc ấy, một chiếc xe ngựa từ sau lao vút qua trong không khí thoảng qua một mùi hương lê thanh thanh.
Là Lung Sương.
Do từng có thời gian dài không thể nghe tiếng, nên bốn giác quan còn lại của ta đặc biệt nhạy bén.
Ta có thể khẳng định đó chính là hương hoa lê trên người Lung Sương.
Không hề nghĩ ngợi, ta liền quay đầu đuổi theo.
Xe ngựa lao vút, dừng lại tại một biệt viện nơi ngoại ô thành.
Ta ẩn mình trên cành cao, trơ mắt nhìn Lung Sương bị ném từ xe xuống, cả người thương tích đầy mình, y phục tả tơi, không một mảnh che thân.
Từ trong nhà bước ra một người ta cũng chẳng lạ gì người này.
Là Nhị hoàng tử tàn tật, Bách Lý Dư.
Một thùng nước lạnh dội xuống khiến Lung Sương tỉnh lại, nàng khó nhọc mở mắt nhìn hắn.
Hắn dùng chiếc chân lành còn lại đạp nàng qua một bên, rồi đẩy xe lăn chầm chậm tiến lại.
“Nghe nói gần đây ngươi rất thân cận với ám vệ của lão Tam?”
Hắn dùng mũi giày móc cằm nàng lên, giọng giễu cợt:
“Ngươi muốn làm gì? Để ta đoán thử… muốn câu dẫn lão Tam? Ngươi thích hắn, đúng không?”
“Không…”
“Ngươi sao mãi không học được bài học?”
Hắn không buồn nghe nàng biện giải, dùng chân giẫm lên tai nàng mà nghiến mạnh, đến bật máu, giọng mỗi lúc một lạnh:
“Trong mắt ngươi, thiên hạ ai cũng hơn ta, ngươi cũng khinh thường ta, phải không?”
Hắn hờ hững ném nàng xuống đất, thanh âm lạnh như sương:
“Đã thiếu đàn ông đến thế, thì bản vương sẽ toại nguyện cho ngươi.”
Bọn nam nhân xung quanh trông như cướp núi liền được ra hiệu, lập tức xúm lại.
Bách Lý Dư tránh ra một bên như sợ dơ, lặng lẽ nhìn Lung Sương không chút sinh khí nằm đó.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng trong đầu, toàn bộ âm thanh đều tan biến.
Chủ thượng từng nói: “Người khôn phải biết giữ mình.”
Chủ thượng từng nói: “Lòng tốt mà không có thực lực, chỉ là gánh nặng.”
Chủ thượng… còn nói gì nữa?
Dù ngài nói gì thì ta cũng không phải kẻ vô năng.
Ta không phải hổ bệnh, không phải sói cụt, không phải chim gãy cánh.
Bùi Tố nói ta rất mạnh.
Hắn từng nói, hắn cùng người thân nhờ hành động của ta năm xưa mà thay đổi cuộc đời.
Hắn từng hỏi ta, ta có thứ gì muốn bảo vệ không?
Thì ra, lòng tốt… không nhất thiết phải có ý nghĩa.
Vậy thì ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?
Khi tỉnh táo lại, người đã ngã la liệt khắp sân.
Bao năm không động thủ, quả thật có hơi chưa quen.
Nhưng cũng đủ dùng.
Ta đạp mạnh lên cái chân vừa mới có chút cảm giác của Bách Lý Dư, dồn hết sức mà nghiến xuống.