Ngọc Kính

Chương 17



Đôi khi có thứ gì đó được ném vào khe hở của lan can, lăn lông lốc trên nền đất, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có mỗi màu đỏ là nổi bật.

 

Ta nhặt lên, viên hồng đậu nhẵn bóng lăn trên ngón tay để lại dấu ấn nhẹ, ta mở hộp ngọc ra và thả vào, bên trong đã chất đầy lớp hồng đậu đỏ rực.

 

“Ném đá vào cửa sổ của người khác, trò này đệ đệ của ta tám tuổi đã không còn làm nữa rồi.” Ta mở cửa, cánh cửa nặng nề lùi lại, Thất Cát đang say rượu phản ứng nhanh chóng chống vào khung cửa, suýt nữa thì ngã vào chân ta.

 

“Ừ? Ngọc Kính, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi.” Hắn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn ta cười, “Cùng nhau uống rượu nhé?”

 

“Muốn vào uống rượu, thì ngươi giúp ta g.i.ế.c một người.”

 

Thất Cát vịn tường đứng dậy, nụ cười vẫn không chút nghiêm túc, ánh mắt đượm say khiến hắn hơi mơ hồ, cúi đầu tiến lại gần ta, dường như muốn nhìn rõ ta.

Hồng Trần Vô Định

 

Đôi mắt đào kia gần ngay trong tầm mắt, long lanh sóng sánh như nước, sáng trong và rực rỡ, không chút giấu giếm mà nhìn sâu vào mắt ta, như thể muốn nhìn thấu tâm can ta.

 

Ta cũng không né tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách ấy, cả hai đều muốn thấy rõ lòng đối phương, nhưng đều không thể.

 

Sau một lúc lâu, hắn khẽ đồng ý, bàn tay lướt qua gương mặt ta, “Ta sẽ mang theo đầu hắn đến gõ cửa.”

 

Nửa tháng sau, Thất Cát xuất hiện trước cửa ta, người khoác bộ y phục trắng đẫm máu, trong tay là đầu của vị quan chủ thẩm. “Giờ ta có thể vào chưa?”

 

Ta không hỏi hắn rằng trước khi c.h.ế.t người đó đã nói gì, cũng không hỏi tại sao có thể lấy đầu người ấy từ Đại Lý Tự đầy phòng vệ nghiêm ngặt.

 

Ta chỉ khẽ mỉm cười, rót rượu cho Thất Cát. Sau khi gia tộc bị kết án, tất cả những gương mặt từng xuất hiện trước mắt ta nay đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

 

Thất Cát nâng chén rượu nhưng chưa uống, ngón tay xoay chầm chậm chén rượu đầy, chăm chú nhìn rượu sóng sánh trong sắc vàng hổ phách, “Ngọc Kính, ta vẫn chưa biết tên thật của nàng.”

 

Ta nhếch nhẹ khóe môi, “Ngươi chẳng phải đã gọi tên ta rồi đó thôi, từ trước đến giờ vẫn là như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ý của ta không phải thế.”

 

“Còn ngươi? Ngươi là Thất Cát hay Khiên Cơ? Lăng Sương? Hay là Vạn Kỳ?” ta không nhượng bộ, hỏi ngược lại. Thất Cát nhướn mày, không ngờ rằng ta lại biết nhiều đến vậy.

 

“Ở Tần Hoài Hà này chẳng thiếu những kiểu người đủ loại, miệng đời vẫn luôn truyền tai nhau những câu chuyện, chỉ cần ta muốn biết, những người ấy sẽ tranh nhau dâng lên cho ta mọi tin tức về ngươi.”

 

Thất Cát bật cười thành tiếng, “Không hổ danh là Ngọc Kính của Lãm Nguyệt Lâu. Ta vốn không có tên, cái nào cũng là ta, nhưng hiện tại, ta nguyện ý là Thất Cát.”

 

Ta cũng học theo lời hắn, “Vậy thì cái nào cũng là ta, hiện tại ta là Ngọc Kính.”

 

Thấy ta hiểu lầm ý hắn, hắn bật cười tự giễu, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, “Ta thực sự không có tên, bởi vì ngay cả mẫu thân ta cũng không biết nên lấy họ theo ai. Khi ta ra đời, bà chỉ còn lại bảy mảnh ngọc của cố quốc trong tay mà thôi.”

 

Thất Cát vốn mê rượu, hôm đó trên bàn chỉ có một bình rượu Hoàng Lương Mộng, thế nhưng suốt đêm hắn chẳng uống hết, trong chén rượu phản chiếu ánh trăng sáng tỏ.

 

“Thực ra, ta sinh ra trong hoàng cung của Đại Chu. Mẫu thân và phụ thân ta từng là quốc chủ của một tiểu quốc biên cương Đại Chu, nơi đó giàu có đá quý và ngọc bích, mỗi năm đều tiến cống Đại Chu. Nhưng năm nọ, mỏ ngọc sụp đổ, chôn vùi không ít người,số lượng ngọc tiến cống chẳng đủ như trước, khiến sứ giả Đại Chu nổi giận, điều động binh mã dẹp tiểu quốc ấy trong chớp mắt.”

 

“Phụ thân và mẫu thân ta vốn được phong làm vương và vương hậu của Đại Chu, nhưng khi về kinh lĩnh tội, đương kim thiên tử thấy mẫu thân ta có dung nhan kiều diễm, đã giữ cả vương tộc lại, giam giữ trong lãnh cung, những tỷ muội của ta trở thành cấm kỵ của hoàng tộc, suốt đời không thấy ánh mặt trời. Đến khi mẫu thân bị chơi chán, hắn vứt bà lại phía sau. Vẻ đẹp ấy còn hấp dẫn kẻ khác trong cung, nhưng bà chỉ là một kẻ vong quốc, hoàn toàn không đủ sức bảo vệ chính mình.”

 

“Rồi bà có thai, chẳng rõ đứa trẻ là của ai, đó là nỗi nhục lớn nhất. Ngày ta chào đời, phụ thân muốn tự sát nhưng không dám, vì trong cung mà tự sát là tỏ lòng bất kính với thiên tử Đại Chu, hành động ấy sẽ khiến dòng tộc còn sống bị cơn thịnh nộ của thiên tử nghiền nát.”

 

“Việc ta chào đời khiến mẫu thân càng thêm đau khổ, những đứa con của bà đều bị đưa đi làm đồ chơi cho quý tộc hoàng thân. Bà bắt đầu trở nên điên loạn, ngày ngày mắng chửi ta, nhiều đêm bà nhìn ta đầy lạnh lùng khi ta đang ngủ, rồi bất chợt bóp cổ ta, chất vấn tại sao ta còn sống.”

 

Ánh mắt Thất Cát dừng lại trên chén rượu chẳng hề động qua đã lâu, đôi mắt hổ phách như nhuốm màu đỏ của máu, “Mẫu thân sống rất đau khổ, đôi khi khóc, đôi khi gào thét, đêm khuya bà và phu quân của mình ôm nhau khóc. Ngày bà bị thái giám trong cung kéo đi, ta đã c.h.ặ.t t.a.y thái giám ấy, rồi c.ắ.t c.ổ bà.”

 

“Ngày hôm ấy, ta đã g.i.ế.c sạch mọi người trong cung điện hoang tàn ấy. Sau khi mẫu thân bị cắt cổ, bà không c.h.ế.t ngay, m.á.u ứa ra từ miệng, thân thể co giật, đôi mắt đỏ như m.á.u không ngừng đảo tìm kiếm. Bà dường như đang tìm ta. Ta buông dao, ngồi xuống nhìn bà với ánh mắt tò mò. Bà mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó với ta. Đến tận bây giờ, ta vẫn mơ về cảnh tượng ấy, tự hỏi bà muốn nói gì.”

 

“Họ sống rất đau khổ, ngay cả cái c.h.ế.t cũng chẳng giải thoát được, nên ta g.i.ế.c họ để giúp họ giải thoát. Không phải tự sát thì thiên tử cũng không thể trị tội họ, kẻ đáng nhận tội chính là ta, kẻ bất hiếu g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ, hại c.h.ế.t đồng tộc.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com