Nhưng giờ, giữa tiếng nhạc tiêu điều của Tần Hoài, hắn không còn tâm trí để thưởng trà.
Hắn ngồi đối diện ta, tay xoay nhẹ tách trà sứ trắng mịn màng, ta lặng lẽ rửa trà, rót nước, ngâm trà.
Một lúc sau, ánh mắt hắn phức tạp nhìn ta, “Nàng sống ổn chứ?”
“Cũng được, không thiếu ăn thiếu mặc, tạm thời tính mạng vẫn an toàn.”
Thượng Quan Diệp nhấp một ngụm trà, ánh mắt dừng lại trên ta, “Vậy thì tốt.”
Rồi lại là một khoảng lặng kéo dài.
“Đêm khuya dài đằng đẵng nhưng cũng không dài đến nỗi không có bình minh.” Ta ra hiệu cho hắn, nếu có chuyện thì cứ nói thẳng.
Thượng Quan Diệp rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lời muốn nói trước khi đến, chỉ sợ ta hiểu nhầm, “Chuyện của bá phụ là có người cố ý vu oan, ta đã xem qua hồ sơ, chứng cứ đầy đủ, sắp xếp tỉ mỉ. Chứng cứ đã được chuẩn bị từ năm năm trước, kẻ đứng sau thật thâm sâu, có âm mưu từ lâu, muốn lật lại vụ án rất khó. Khi ấy, gia đình ta buộc phải khoanh tay đứng nhìn, nếu không chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, rồi sẽ chẳng còn ai có thể đấu tranh cho vụ án này nữa.”
Ánh mắt hắn đầy bất an, “Ta chỉ có thể làm đến thế.”
Hắn lo lắng điều gì, là vì khi ấy hai gia đình đã trao đổi sính lễ, một đêm trước lễ thành hôn, ta mặc áo hỷ đỏ bị quan phủ lôi ra khỏi nhà, bị xé bỏ y phục, quỳ trên mặt đất đầy đá vụn mà hắn không nhìn ta dù chỉ một lần sao?
Thượng Quan gia và nhà ta vốn là hàng xóm, đã trang trí đường xuất giá rực rỡ, trải thảm đỏ trên lối đi. Thượng Quan Diệp từng nói muốn tự mình cõng ta qua con đường ấy, đưa ta về nhà.
Đêm hôm đó, ta quỳ từ tối đến sáng, cửa lớn phủ vải đỏ cuối con đường không bao giờ mở ra.
Nói đến ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại kể từ khi gia đình ta bị kết tội và ta bị đưa đến Tần Hoài hai năm trước.
Hắn nói rằng giờ đây hắn đã trở thành Thiếu khanh Đại Lý Tự, vì điều tra vụ thủy tai mới đến Tần Hoài, "Như vậy ta mới có thể âm thầm gặp nàng một lần. Ta lo cho nàng, dù nàng bây giờ có thay đổi thế nào, lòng ta vẫn không đổi. Xin hãy tin ta, cho ta thêm chút thời gian.”
Khi đêm khuya tối mịt nhất, Thượng Quan Diệp rời đi, ta không tiễn, chỉ tựa vào lan can, chìm trong suy nghĩ.
Bất chợt có một cảm giác mơ hồ khiến ta quay người, đẩy cửa bước ra. Trên lan can ngoài hành lang, một nam nhân áo trắng ngồi vắt vẻo, tay cầm một vò rượu mạnh Tây Bắc, đôi chân đong đưa trong không trung, như đang thưởng thức đêm mưa, uống rượu mạnh mà không màng gió lạnh hay mưa rơi, tóc và y phục đều ướt đẫm.
“Trò chuyện xong rồi à?” Thất Cát không quay đầu lại, ngửa vò rượu lên, dòng rượu hòa cùng nước mưa chảy xuống cổ áo hắn. “Hương Lăng cô nương có khách, nàng cũng có khách, chỉ tội cho ta từ Tây Bắc trở về, muốn tìm ai đó cùng uống một chén cũng không có, chỉ còn cách ngồi dưới mưa trong đêm cô độc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đứng phía sau hắn, nghiêng người che mưa cho hắn, “Khách của Hương Lăng đã rời đi cả rồi. Cây dù này tặng ngươi.”
Thất Cát quay đầu, nhận lấy chiếc ô rồi giơ lên che cho ta, mỉm cười nghiêng đầu, “Nàng đang giận ta.”
Hắn nhìn kỹ gương mặt ta, ngón tay cái khẽ lướt qua má ta, “Có ai bắt nạt nàng sao?”
Hồng Trần Vô Định
“Chỉ là mưa từ trên trời rơi xuống thôi.”
Thất Cát kể cho ta nghe về tình cảnh của đệ đệ, giọng nói bình thản như thể chỉ kể một câu chuyện thường ngày, “Đứa trẻ đó đang ở trong danh sách nô tịch. Nếu ta dùng những gì nàng đưa cho nó, có lẽ sẽ gây nguy hiểm cho mạng sống của nó. Vì vậy, ta đã g.i.ế.c cả gia đình viên thương nhân, tìm người thay thế hộ tịch của họ. Đứa trẻ đó sẽ dùng danh nghĩa nhi tử của viên thương nhân, ta đã căn dặn những người đó, để họ chăm sóc nó chu đáo, nàng không cần lo lắng gì.”
Thất Cát có vô số cách khiến những kẻ đó không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ. Hắn đã hoàn thành việc cho ta, còn mang về lá thư của đệ đệ.
Đệ đệ ta từ nhỏ đã sớm hiểu biết, thư chỉ đơn giản nói về tình hình của bản thân, bảo ta đừng lo lắng, không nói nhiều về chuyện của chúng ta, vì đề phòng Thất Cát nên nó đã giữ kín nhiều chuyện.
“Đa tạ ngươi.” Ta chân thành rót rượu mời hắn. Thất Cát vừa lau khô mái tóc ướt, nhận lấy ly rượu và uống cạn, “Vất vả một chuyến mà có thể uống rượu của Ngọc Kính cũng coi như đáng giá. Nhưng có thể cho ta tắm rửa thay đồ không? Ta từ Tây Bắc về, người vẫn còn dính đầy bụi đường.”
Ta sai người mang nước nóng và đồ ăn lên, từ phía sau bình phong, tiếng nước chảy ào ào như hắn đang đùa nghịch trong nước. Trên bàn, mùi thơm của các món ăn tỏa ra ngào ngạt, khiến ngay cả ta cũng thấy đói.
Không chờ hắn ra, ta tự mình động đũa, vừa uống rượu vừa ăn các món ăn nhẹ.
Thất Cát bước ra từ sau bình phong, y phục mặc hờ hững, tóc còn ướt buộc lại phía sau, lộ ra phần ngực. “Nàng tự ăn trước rồi à? Hử? Không phải nàng nói mình không biết uống rượu sao?”
Ta nhướng mày, “Bây giờ biết rồi.”
Hắn cười nhẹ lắc đầu, ngồi xuống đối diện ta, cùng ta dùng bữa sáng. Ánh bình minh len lỏi qua mây, chiếu rọi xuống bàn ăn, soi sáng món trứng chưng mềm mại màu vàng nhạt.
Thấy hắn thoải mái như vậy, ta trêu hắn, “Ngươi coi nơi này như nhà mình sao?”
“Ta không có chỗ nào để đi, luôn ngủ ở Lãm Nguyệt Lâu. Nói vậy cũng không sai.” Thất Cát gắp một miếng thịt nai nướng mềm thơm bỏ vào bát của ta, “Ở chỗ Hương Lăng cô nương cũng vậy thôi, chăn mỏng ở đây cũng là chuẩn bị cho ta mà.”
Ta khẽ nhếch môi, “Chăn đó là chuẩn bị cho người khác.”
Chúng ta nhìn nhau, hiểu ngầm mà không cần nói, Thất Cát bật cười.