Lúc này đây dù có chết, Thúy Châu cũng không dám hé răng, bụm mặt, hoảng sợ nhìn Diệp Tịch Dao trước mắt, cả thân mình không ngừng run rẩy. Thúy Châu thật sự sợ.
Lúc này đây Diệp Tịch Dao trong mắt Thúy Châu, không khác gì so với một ác ma đáng sợ, nhất là ánh mắt sắc bén mà lạnh băng, chỉ liếc mắt một cái, đã khiến cho người nàng phát lạnh! Chính là, nàng không phải là một cái ngốc tử sao? Như thế nào lại..
Như thế nào lại.. Trong lúc nhất tời, đáy mắt hoảng sợ của Thúy Châu, không khỏi hiện lên một mạt nghi ngờ.
Nhưng lúc này đây chỉ nghe Diêp Tịch Dao rốt cuộc mở miệng nói: "Muốn chết cứ nói một tiếng, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn" Kia âm thanh lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, nháy mắt Thúy Châu cả người run lên, vội vàng lắc đầu. "Không muốn chết, liền làm theo lời ta nói, đứng lên" Thúy châu vội vàng đứng lên. "Mang ta tìm một một địa phương để đổi quần áo."
Thúy Châu dĩ nhiên đã bị Diệp Tịch Dao chấn động, nghe phân phó trước mắt, nào còn dám nói lời nhảm, trực tiếp mang theo Diệp Tịch Dao đi ra sau núi giả, sau đó liếc nhìn xung quanh, không chớp mắt liền đi vào trong một cung điện. "Tiểu..