Ngọc Thô Rực Rỡ
Ngoại truyện 2: Trần Quân Bình
Năm tôi gặp Hứa Hoài Ngọc.
Là lúc tôi khốn đốn và thảm hại nhất trong đời.
Vì không chịu cấu kết với đám thiếu gia nhà giàu.
Họ đồng loạt tung tin trong giới luật.
Nói tôi nhận tiền bẩn, vi phạm pháp luật, lừa gạt thân chủ để trục lợi.
Tất cả lời vu khống mà họ nghĩ ra.
Đều đổ lên đầu tôi.
Năm đó, tôi như chuột qua đường, ai cũng muốn đập.
Thậm chí có lúc còn không đủ ăn.
Tôi học luật, mà không thể tự cứu mình.
Hai người bạn từng cố kéo tôi lên.
Cũng bị vu là đồng bọn của tôi.
Nói họ nhận tiền trục lợi, suýt bị tôi kéo xuống bùn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi ấy, đừng nói là mở tiếp văn phòng luật.
Ngay cả bản thân tôi cũng sắp không làm luật sư được nữa.
Chỉ là, tôi không cam tâm buông xuôi.
Tôi nghe nói có một công ty ở Kinh Châu đang tìm luật sư kiện tụng.
Vừa hay, họ không muốn thuê luật sư bản địa.
Tôi muốn thử, nhưng lại bị cản trở.
Nhìn thấy cơ hội sắp vụt mất, tôi đành chấp nhận số phận.
Hôm đó, tôi đứng trên cầu Áp Lệ Châu.
Thật ra tôi không định tự tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ là cảm thấy cuộc đời quá gian nan.
Ngay lúc tôi bước thêm một bước.
Hứa Hoài Ngọc đã nắm lấy tay tôi.
Cô không màng mấy món đồ đang cầm.
“Rầm” một tiếng, tất cả rơi xuống đất.
Cô lao tới, ôm chặt lấy eo tôi hét lớn: “Đừng nhảy, sẽ c.h.ế.t đấy!”
Tôi ngửi thấy mùi hoa hồng dịu dàng trên người cô.
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ.
Nếu cô chịu nghe tôi nói hết câu chuyện.
Vậy thì tôi sẽ thử lại, thử thêm một lần nữa!
Tôi không ngờ, cô không chỉ lắng nghe hết lời tôi.
Mà còn suy nghĩ rồi nói: “Tôi quen người phụ trách công ty đó, hay là, để tôi giới thiệu anh cho họ?”
Nếu nói rằng đời người có định mệnh.
Thì định mệnh của tôi, chính là Hứa Hoài Ngọc.
Nhưng không lâu sau, cô lại kết hôn với Lương Dực Đình.
Tôi chờ cô bảy năm, tôi tưởng mình sẽ chờ mãi.
Cho đến ngày tôi biết cô sắp ly hôn với Lương Dực Đình.
Tôi giải quyết xong mọi chuyện.
Lập tức bay hai chặng về Hồng Kông trong đêm.
Khi tôi hạ kính xe, châm điếu thuốc cho cô ấy.
Tôi biết, tôi sẽ không bỏ lỡ nữa.
Cũng sẽ không buông tay nữa.
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com