Ngôi Làng Bị Sương Mù Bao Phủ

Chương 12



Đúng vậy, địa điểm Uông Lô mất tích đủ để chứng minh thôn Đại Điền Trang có vấn đề. Nhưng điều đó cũng đồng thời chứng tỏ rằng, ẩn trong cái thôn Đại Điền Trang có vẻ dân phong thuần phác này, là một nhóm tội phạm lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Bây giờ tôi chỉ có một mình, sức yếu thế cô!

Hơn nữa, tôi còn chưa thể xác định được số lượng tội phạm trong thôn Đại Điền Trang. Càng không chắc chắn rằng nếu thực sự xảy ra chuyện, Điền Lập Tâm với tư cách là tộc trưởng sẽ đứng về phía chúng tôi, hay là bao che người trong tộc.

Vì vậy, tôi cố gắng đè nén sự thôi thúc muốn xông vào tìm người ngay lập tức, vừa quay lại theo đường cũ, vừa quan sát kỹ mặt đất thêm một lần nữa.

Như đã nói, con đường bên ngoài thôn Đại Điền Trang đều là đường đất. Độ ẩm trong núi cao, mặt đất chỉ cần bị dẫm qua là sẽ để lại dấu vết, dù là rất nhỏ.

Đồng thời, tôi tin rằng Uông Lô không thể nào vô cớ vội vã xuống xe, rồi lại đi vòng vèo từ Nam sang Tây để cuối cùng vào thôn được. Theo tôi thấy, sở dĩ anh ta đi như vậy, chắc chắn là bị thứ gì đó thu hút.

Thứ đã thu hút anh ta, nếu nó di chuyển được thì tất yếu phải để lại dấu vết.

Mặc dù trước đó tôi không phát hiện ra dấu chân nào khác ngoài của Uông Lô nhưng cũng có thể là tôi đã rơi vào lối mòn tư duy.

Thứ đã thu hút Uông Lô, có thể không nhất thiết phải là một người!

Vì vậy, lần này tôi tìm kiếm cực kỳ cẩn thận. Không chỉ mặt đất, mà ngay cả cây cối xung quanh tôi cũng không bỏ sót.

Ông trời không phụ người có lòng, sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên tôi đã tìm thấy vài dấu móng vuốt khá lạ.

Đó là những dấu vết còn sót lại trên phần thân cây phía trên cao.

Vỏ cây bị rách nhẹ, giống như bị móng vuốt sắc cào qua. Dựa vào độ dài và độ sâu của vết cào, tôi đoán đó hẳn là dấu vết của một loài động vật như mèo hoặc khỉ.

Sau khi phát hiện ra manh mối mới này, dòng suy nghĩ của tôi bỗng nhiên trở nên thông suốt.

Đúng rồi. Chắc chắn là như vậy!

Kẻ bắt cóc Tiết Mạn Tinh hẳn đã sử dụng một loài động vật có khả năng leo trèo đã được huấn luyện như mèo hoặc khỉ, mang theo thứ gì đó để thu hút sự chú ý của Uông Lô và dụ anh ta đi đến một địa điểm đã định sẵn.

Chỉ là, tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra tại sao kẻ đó lại dụ Uông Lô đi vào thôn, thay vì dụ lên núi hoặc ra chỗ hoang vắng nào đó.

Bởi vì theo tôi thấy, làm như vậy chẳng khác nào trực tiếp nói cho tôi biết trong thôn có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vậy thì, hành động này của hắn là do sơ suất, hay là cố tình làm vậy?

Tôi nghĩ một lúc lâu mà vẫn không tìm ra nguyên nhân nên đành quay lại chỗ chiếc xe, cùng Hạ Hướng Dương đợi chi viện từ trong đồn đến.

Chừng nửa tiếng sau, Hoàng Phi dẫn theo Trần Dụ Dân và Cốc Phong vội vã chạy tới. Vậy là toàn bộ nhân lực của Đồn Công an núi Hổ Cô đều đã có mặt.

"Đã báo cho trong thôn biết chưa?"

Vẻ mặt Hoàng Phi cực kỳ nghiêm nghị, câu đầu tiên khi vừa đến nơi là hỏi chúng tôi đã thông báo cho trong thôn hay chưa.

Hạ Hướng Dương lắc đầu, rồi chỉ tay vào tôi: "Tử Bình hình như phát hiện ra điều gì đó, cụ thể thế nào ông hỏi cậu ấy đi."

Tôi vội vàng kể lại những phát hiện của mình, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh rằng Uông Lô hiện rất có thể đang ở trong nhà của một hộ dân nào đó tại thôn Đại Điền Trang. Cùng lúc đó, tôi cũng bày tỏ những lo ngại của bản thân và đề nghị Hoàng Phi liên lạc với huyện để xin chi viện.

Hoàng Phi trầm ngâm giây lát rồi bảo: "Tốt lắm, cậu làm rất đúng. Nếu người thực sự đang ở Đại Điền Trang, chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà hấp tấp xông vào, e là không ổn."

Ánh mắt Trần Dụ Dân lóe lên, một lúc sau cũng lên tiếng: "Lão Hoàng, tôi nhớ nhà Nhị Ngạnh hình như có nuôi một con khỉ thì phải. Có lẽ..."

Có lẽ thế nào, Trần Dụ Dân không nói hết nhưng ánh mắt ông ta lại lộ rõ vẻ phức tạp.

Nhưng ngay khoảnh khắc nghe nói nhà Điền Nhị Ngạnh có nuôi khỉ, trong đầu tôi lập tức nảy ra một suy đoán táo bạo.

Lẽ nào lại như vậy?

Truyền thuyết Bà Hổ ăn thịt người trên núi Hổ Cô, lẽ nào lại chính là điều tôi đang suy đoán?

Ngay khi tôi vừa định mở miệng, muốn đề nghị lập tức quay lại nhà Điền Nhị Ngạnh xem xét thêm lần nữa, Hoàng Phi đã lên tiếng.

"Thôi được rồi, trời cũng không còn sớm. Đã có phát hiện mới, vậy thì tối nay mọi người chịu khó một chút, canh giữ chiếc xe này cẩn thận, tôi sẽ gọi điện cho huyện xin chi viện ngay bây giờ."

Nói xong, Hoàng Phi nhanh chóng chạy ra một góc để gọi điện thoại.

Khoảng mười phút sau, Hoàng Phi quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng khác thường nói: "Anh em, tiếp theo đây mới là thử thách thực sự. Đội Cảnh sát Hình sự huyện nhanh nhất cũng phải bảy tiếng nữa mới đến nơi. Trong vòng bảy tiếng này, tôi không cần biết mọi người dùng cách gì, nhất định phải canh giữ chặt cổng thôn cho tôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com