Màn hình điện thoại phản chiếu hai vệt nước mắt màu đen dưới mắt tôi.
Tiền khó kiếm, “cứt” khó ăn.
Tôi cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, không ngừng tự nhủ...
Đột nhiên, đầu tôi bị một bàn tay lớn ấn xuống.
“Ngoan, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói ra tôi sẽ tăng lương cho cô.”
Giọng Hạ Thời Yến dịu dàng lạ thường.
Cừ thật, đây chính là cách an ủi người khác của hắn sao?
“Vậy, vậy em nói nhé?”
“Nói.”
“Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không trách em đâu đúng không?”
“Dù có chuyện gì xảy ra cũng tốt hơn là phơi thây hoang dã.”
“...”
“Phơi thây hoang dã thì không đến nỗi, nhưng có thể phải ngủ ngoài đường...”
“Cái gì?”
“Lịch trình đi công tác dịch tới sớm hơn một tuần, em quên đổi thời gian đặt phòng khách sạn, những khách sạn gần địa điểm chúng ta đặt trước cơ bản đã hết phòng, nhưng vẫn còn phòng một giường lớn...”
“Chỉ vì chuyện này mà khóc?”
“Tôi còn tưởng cô... Thôi vậy, có là được rồi. Nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gặp khách hàng, không còn nhiều thời gian đâu.”
Sợ bóng sợ gió một trận, Hạ Thời Yến lại khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách trước kia, ngả người ra sau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi hít mũi một cái, cẩn thận nhắc nhở: “Vậy lời anh nói còn giá trị không?”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“...”
“Gửi tin nhắn cho bộ phận tài vụ.”
…
Lúc mở cửa phòng ra, dù Hạ Thời Yến đang cười, nhưng trông thế nào cũng thấy giống như đang tức giận.
“Thư, ký, Chúc, đây là phòng cô đặt?”
Mặt tôi đỏ bừng nhìn đồ đạc trong phòng, giường nước, lụa mỏng, đèn ngủ, ghế treo...
Tôi bối rối lắc đầu, vội vàng xem thông tin phòng.
Đúng là phòng một giường lớn.
Chờ chút, có ai lại viết hai chữ “tình lữ” nhỏ như vậy không!
Lúc đó vội đặt khách sạn, vất vả lắm mới tìm được phòng một giường lớn, không ngờ lại xảy ra sai sót như vậy.
Sợ Hạ Thời Yến đổi ý không tăng lương cho tôi, tôi vội vàng giải thích, chứng minh sự trong sạch của mình.
Thảo nào lúc đó nhân viên lễ tân lại có biểu cảm đầy ẩn ý như vậy, giờ tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào thôi.
Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, mắt Hạ Thời Yến sâu thẳm, không biết có phải do nhiệt độ trong phòng cao lên không mà hắn lại giật cà vạt xuống, nới lỏng cổ áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không dám nhìn nữa.
“Ông chủ, anh nghỉ ngơi trước đi, em, em đi hỏi lễ tân lấy thêm một cái chăn.”
Tôi nấn ná ở bên ngoài rất lâu, nói không ngoa, nếu đưa cho tôi một tờ giấy, tôi có thể vẽ được sơ đồ mặt bằng của khách sạn.
Thấy thời gian không còn sớm, tôi mới nhập mật mã, rón rén đi vào.
May mà Hạ Thời Yến đã lên giường ngủ. Tôi trải chăn ra đất, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chui vào chăn. Không biết có phải do hôm nay quá căng thẳng hay không, tôi ngủ nhanh hơn mọi ngày.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn.
“Thư ký Chúc?”
“Chúc Mộng?”
Thấy gọi mấy tiếng không ai trả lời, bóng đen trên giường chậm rãi di chuyển.
…
“A!”
Người trước mặt hơi nhíu mày, không vui vì đang ngủ lại bị đánh thức, trực tiếp vùi đầu về phía trước.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông vốn cao hơn phụ nữ một chút, cánh tay ôm chặt eo tôi không khác gì một vòng sắt nung, làm tôi căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.
Dường như ý thức được có gì đó không đúng, Hạ Thời Yến dụi mắt, mơ màng tỉnh dậy.
Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của tôi cùng với bàn tay đang đặt trên eo tôi của mình, cả người hắn chợt khựng lại, tai đỏ bừng lên, lập tức buông tay, kéo giãn khoảng cách.
“Thư ký Chúc, sao cô lại ở trên giường tôi?”
Tôi cũng muốn biết tại sao tôi lại ngủ trên giường, chẳng lẽ tôi bị mộng du?
Kiểm tra một chút, quần áo trên người chúng tôi mặc nguyên vẹn, chắc là chưa xảy ra chuyện gì không thể miêu tả ở đây.
“Ông chủ, em thề đêm qua em đã ngủ dưới đất, thật, anh xem em còn trải cả chăn ra rồi này, em cũng không biết mình đã lên giường bằng cách nào, có thể là mộng du?”
Tôi rất sợ Yến quỷ không tin, dù sao trong mắt người ngoài hắn cũng là một người đàn ông độc thân hoàng kim, vừa có tiền lại có cả ngoại hình, không ít người muốn leo lên giường hắn.
Nghe nói trước đây cũng từng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng hầu như không ai có được kết cục tốt đẹp...
“Tôi tin cô.”
Giọng Hạ Thời Yến vang lên từ trên đỉnh đầu, trầm thấp và dịu dàng.
Tôi nhất thời ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì cho phải, bầu không khí trở nên gượng gạo khó tả.
“Vậy ông chủ, cũng không còn sớm nữa, em đi kiểm tra tài liệu cần dùng cho hôm nay.”
Tôi như vẫn còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của Hạ Thời Yến vương lại trên ngực, chỉ biết vội vàng vớ lấy quần áo bên cạnh mặc vào, nhưng luống cuống thật lâu vẫn không tìm được chỗ để luồn đầu vào.
“Lạ thật, sao lại không mặc được?” Tôi thấp giọng phàn nàn.
“Đó là quần của tôi.”
Nhìn kỹ lại, quả nhiên, đây không phải là quần tây của Yến quỷ thì có thể là gì nữa?
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy cái đồ trong tay nóng rực khó tả.
“Em còn đang bảo sao tìm mãi không thấy chỗ để luồn đầu vào... Ha ha.”