Nghe đến đây, ánh mắt tôi bất giác liếc về phía Yến quỷ, không ngờ lại chạm ngay ánh mắt hắn, tôi vội quay mặt đi, lắc đầu.
“Có cần bác giới thiệu cho mấy người không?”
“Mẹ!”
“Mẹ cái gì mà mẹ, đến bạn gái còn không có, mẹ thấy xấu hổ thay con! Hơn nữa, mẹ giới thiệu bạn trai cho Tiểu Chúc thì liên quan gì đến con...”
Nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạ Thời Yến, mẹ Hạ khựng lại, đảo mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của con trai mình. Trách sao nó không chịu đi xem mắt!
“Tiểu Chúc à, cháu làm việc bên cạnh Thời Yến được bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm ạ.” Tôi thành thật trả lời.
“Hơn nửa năm rồi à~” Mẹ Hạ lặp lại, rồi nói tiếp, “Hay là cháu làm con dâu bác nhé?”
“Khụ khụ khụ.” Không ngờ chủ đề lại chuyển sang hướng này, tôi bị sặc đến mức không nói nên lời.
Thấy vậy, mẹ Hạ vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho tôi: “Nhanh, uống chút nước đi.”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, giây tiếp theo tôi ho càng dữ dội hơn.
Đây là cốc riêng của Hạ Thời Yến, hơn nữa tôi còn tận mắt nhìn thấy hắn vừa uống trước đó rồi!
“Được rồi, mẹ về đi, con sẽ không đi xem mắt đâu.”
Liếc nhìn đứa con trai không nên thân, mẹ Hạ nắm tay tôi vỗ vỗ.
“Tiểu Chúc à, cháu cứ suy nghĩ kỹ đi, đừng nhìn thằng nhóc này mồm miệng độc địa, lúc nào cũng cau có khó chịu, nhưng thật ra nó là người ngoài lạnh trong nóng, tính tình giống bố nó.”
“Hơn nữa nó cũng không đến nỗi nào, nếu cháu gả cho nó, sau này cháu không cần làm gì cả, chỉ cần quản nó, à không, chỉ cần hưởng phúc thôi.”
“Những lời khác bác không nói nhiều nữa, bác về trước đây, nếu cháu đồng ý thì gọi cho bác, à không, gọi cho dì nhé!”
Mẹ Hạ cười tươi rói bước ra khỏi văn phòng, còn không quên đóng cửa lại giúp tôi.
Văn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Im lặng một lúc lâu, Hạ Thời Yến chậm rãi lên tiếng.
“Những lời vừa rồi...”
Không đợi hắn nói xong, tôi lập tức bày tỏ quyết tâm.
“Sếp, anh yên tâm, em sẽ không coi những lời đó là thật đâu, sao em có thể xứng với anh chứ!”
Chúc Thời Yến nghe xong, mặt tối sầm lại.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi thấy vậy, thầm hô không ổn, đang định nói gì đó để xoa dịu…
“Xứng.”
“Cái gì?”
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Những lời đó có thể coi là thật...”
Vành tai Hạ Thời Yến hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành.
“Chúc Mộng, cho anh một câu trả lời được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi véo mạnh vào mình một cái, đau điếng, đây không phải là mơ!
Tim tôi đập như trống dồn, Hạ Thời Yến, Hạ hấp huyết quỷ, thích tôi?
Liên tiếp nhận phải ba cú sốc, tôi không biết mình đã ra khỏi văn phòng bằng cách nào nữa.
Đan Tiểu Nguyên huơ tay trước mặt tôi: “Mộng Mộng, cậu đứng ở cửa làm gì thế?”
“Anh ấy tỏ tình với tớ...”
“Ai cơ! Sao tớ chưa từng nghe cậu kể?”
“Sao anh ấy lại thích tớ cơ chứ?” Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cảm thấy khó tin.
Đan Tiểu Nguyên nhìn vào văn phòng, chợt phản ứng: “Chẳng lẽ là? Cậu sắp thành phu nhân tổng tài... ưm ưm ưm.”
Tôi bịt miệng Đan Tiểu Nguyên lại, cái con bé lắm mồm này, lát nữa là cả công ty biết mất!
Những ngày sau đó, tôi lại viện cớ bị bệnh để xin nghỉ, không dám đến công ty.
Tôi ôm gương nằm trên giường, trong lòng vừa rối bời lại vừa hưng phấn.
Tại sao Hạ Thời Yến lại thích tôi nhỉ?
Tôi vừa không có tiền, vừa không có sắc.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một điều, hắn muốn tôi làm việc không công cho hắn!
Nhưng mà không đúng, hắn vừa có tiền lại vừa có ngoại hình, bình thường hình như hắn cũng rất tốt với tôi, kể ra vẫn là tôi lời chứ?
Không phải, sao tôi có thể yêu Yến quỷ được chứ?
Tôi điên thật rồi...
Số ngày nghỉ phép có hạn, tôi đội mũ đeo khẩu trang, trang bị kín mít đến công ty.
“Thư ký Chúc, sếp cần ký vào tài liệu này ạ.”
“Ôi, tôi bị đau bụng nhẹ, cô mang vào giúp tôi được không?” Tôi ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Đến giờ ăn trưa, Hạ Thời Yến vừa bước ra khỏi văn phòng.
“Chúc...”
Tôi đã sợ đến mức túm lấy Đan Tiểu Nguyên: “Gần đây có một quán thịt nướng mới mở, không phải cậu muốn ăn thử sao? Tớ mời, đi nhanh thôi, muộn là hết chỗ đấy!”
“Tớ có...”
Chưa đợi cô ấy nói hết câu, tôi đã kéo cô ấy đi.
Đan Tiểu Nguyên nhìn bát mì bò trước mặt mà cạn lời.
“Thịt nướng đâu?”
Tôi bĩu môi: “Có cái ăn là tốt rồi, còn kén chọn.”
“Mà này, cậu đồng ý lời tỏ tình của sếp chưa?”
“Khụ khụ, đương nhiên là chưa rồi! Chắc chắn anh ấy chỉ đang đùa thôi.” Tôi vội vàng nhìn xung quanh, may mà không có người quen ở đây.
“Haizz, kể ra sếp cũng tội.”
“Tội gì?”
“Thích một người ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như cậu, tỏ tình lại bị coi là đùa cợt, coi có đáng thương không chứ?”