Ngôn Dụ Tương Du

Chương 1: Căn bệnh nói thật



{01}

Ta mắc một chứng bệnh kỳ lạ, chỉ có thể nói lời thật.

Vì vậy, ta đã giả câm suốt mười mấy năm trời.

Năm ta lên năm tuổi, một trận ốm thập tử nhất sinh đã cướp đi khả năng nói dối của ta. đầu óc thì không sao, vẫn ngốc nghếch như ngày xưa. Chỉ là, ta không thể thốt ra bất kỳ lời nói dối nào nữa.

 

Hễ nói dối, toàn thân sẽ run rẩy, nôn mửa, chóng mặt. Chỉ có nói thật, ta mới bình an vô sự. Bất cứ điều gì ta biết, khi người khác hỏi, dù chỉ đáp lại một câu "không biết", ta cũng sẽ lập tức phát bệnh.

 

Ban đầu, người nhà chỉ nghĩ chứng nôn mửa triền miên này là di chứng của trận ốm thập tử nhất sinh năm nào, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi.

Chính ta đã phát hiện ra vấn đề. Ta biết rõ cơ thể mình rất khỏe mạnh.

Vậy nên, ta bắt đầu giả câm. Chỉ cần không mở miệng, mọi chuyện đều ổn thỏa.

 

{02}

Năm nay là năm thứ mười hai ta giả câm. Ta mười bảy tuổi rồi. Hoàng thượng hình như muốn ban hôn cho ta, hôm nay phụ thân gọi ta đến, chính là để nói chuyện này. Ta là đích nữ của Quốc Công Phủ, được sủng ái là điều đương nhiên, dù là một kẻ câm, cũng có thể sống an nhàn cả đời.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

"Muội muội còn nhỏ, bây giờ bàn chuyện hôn sự có phải hơi sớm không?" Đại ca lên tiếng bênh vực ta.

Ta gật đầu, cảm động muốn khóc. Tuy ta đã mười bảy, không còn nhỏ nữa đâu đại ca. Nhưng đại ca nói hay lắm!

 

Phụ thân nhấp một ngụm trà, không hề vội vàng.

Thật muốn giật râu lão nhân gia!

"Hoàng thượng muốn gả ngươi cho Tứ vương gia." Ông chậm rãi nói.

Ta sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đại ca muốn nói lại thôi, nhìn về phía ta.

 

{03}

Những năm tháng giả câm, ta bị không ít đồng học bắt nạt. Mỗi khi nhịn không được muốn mở miệng mắng chửi, luôn có một người đứng ra nói giúp ta. Hắn khi đó còn nhỏ, chẳng cao hơn ta là bao.

 

"Bắt nạt kẻ yếu, đây chính là giáo dưỡng và lễ nghĩa của các ngươi sao!" Hắn che chở ta phía sau, trừng mắt nhìn những kẻ bắt nạt ta.

Huynh đệ tránh ra một chút.

Cản trở ta phát huy rồi.

 

Ta thấy khá thú vị, liền để hắn nói thay mình. Cũng rất cảm ơn hắn. Khi đó ta không có nhiều bạn bè, hắn là người đầu tiên nắm tay ta.

"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi! Bọn họ không chơi với ngươi là tổn thất của bọn họ." Giọng nói non nớt của hắn truyền vào tai ta.

Một chữ "Được" đến bên miệng, bị ta nuốt xuống, ta gật đầu với hắn. Không thể nói chuyện, thật đau khổ.

 

{04}

Khi đó ta không biết hắn là Tứ hoàng tử, hắn cũng không biết tiểu nha đầu câm này thường đánh nhau với người khác khi hắn không có mặt, cả người đầy thương tích.

 

Sau đó, tiên sinh dạy học không thể nhìn nổi nữa, đến nhà bái kiến, nói bóng gió với phụ mẫu ta về việc ta đánh nhau... à không, là việc người khác bị ta đánh.

 

Phụ mẫu ta mới biết ta ở trường học đã chịu bao nhiêu uất ức. Bởi vì ta chưa từng nói với họ, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.

 

Từ đó về sau, ta không đến trường nữa, cũng không gặp lại tiểu nam hài kia nữa. Mẫu thân lúc rảnh rỗi sẽ dạy ta đọc sách viết chữ, phụ thân cả ngày bận rộn việc triều chính không có thời gian, phần lớn thời gian đều nhờ đại ca, một nam nhân thô kệch chăm sóc tiểu muội yếu đuối của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com