Ngôn Dụ Tương Du
{1}
Ta không muốn giả câm nữa.
Khi ta đứng trong đại sảnh, rõ ràng gọi một tiếng "Phụ thân", ta thấy chén trà từ tay phụ thân trượt xuống, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Không cần phải khoa trương như vậy chứ phụ thân.
"Oa, Oa Oa, con..."
Lần này đến lượt phụ thân lắp bắp.
Đại ca vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, lại nhìn Tử Du bên cạnh ta.
Trên mặt viết đầy chữ "Thành thân xong liền khỏi bệnh?".
Lại nhìn mẫu thân, phản ứng còn lớn hơn phụ thân, khóc đến mức không thành hình người.
"Mọi người làm sao vậy, không phải nên vui mừng cho con sao." Ta gãi đầu.
Phụ thân hít sâu một hơi.
"Nương của nó ơi! Thật sự biết nói rồi!" Phụ thân nước mắt lưng tròng, "Oa Oa, gọi lại lần nữa cho phụ thân nghe."
Ta bất đắc dĩ, "Phụ thân."
"Ôi chao!" Phụ thân vui mừng khôn xiết.
Tối hôm đó, trên bàn bày đầy món ngon, người không biết còn tưởng nhà ta có ai đó thi đỗ.
"Oa Oa, nàng định giải thích thế nào?" Tử Du ghé sát tai ta hỏi.
"Ta không giải thích, chàng nói đi." Ta nói.
Hắn lập tức hiểu ý ta.
Nói với mọi người, là hắn xuống Nam Thành theo sư phụ học y thuật, chữa khỏi bệnh cho ta.
Phụ mẫu ta vô cùng cảm kích.
Ngày hôm sau, cả kinh thành đều lan truyền.
Đích nữ của Quốc Công Phủ, xinh đẹp nhưng đáng tiếc không thể nói chuyện, vậy mà lại biết nói rồi!
Cảm ơn.
Cảm ơn mọi người.
Không cần phải lan truyền nữa.
Ta sợ lan truyền nữa, sẽ thành ta c.h.ế.t đi sống lại.
{2}
Hôm đó ta và Tinh Tinh ra ngoài mua đồ, thấy trời sắp mưa.
Vội vàng trở về nhà, từ xa đã thấy Tử Du cầm ô đứng ở cửa đợi ta.
Hắn rất sợ trời mưa.
Lúc này một tiếng sấm vang lên, hắn khẽ rùng mình.
Ta chui vào dưới ô của hắn, bảo Tinh Tinh vào trước.
"Về rồi, sau này trời mưa thì không cần đợi ta nữa, biết chưa?" Ta nắm lấy tay hắn.
"Phải đợi." Hắn áp sát vào ta, cơ thể run rẩy mới thả lỏng.
Mấy hôm nay trời âm u liên miên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Ta ngủ đến nửa đêm, luôn cảm thấy người bên cạnh đột nhiên tỉnh giấc.
Càng thêm đau lòng và tự trách.
Sau trận mưa năm năm tuổi đó, hắn cũng giống như ta, để lại di chứng như vậy.
Mỗi khi trời mưa, sẽ vô thức sợ hãi, ngủ cũng không yên giấc.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ về lưng hắn.
"Đừng sợ, Tử Du đừng sợ."
Hắn như cảm thấy xấu hổ, vùi mặt vào cổ ta.
Ta hôn lên trán hắn.
Sống mũi có chút cay cay.
Những năm đó hắn đã vượt qua những ngày mưa như vậy như thế nào?
Nếu không phải vì ta, cũng sẽ không như vậy.
Ta nợ hắn rất nhiều.
Ban đêm, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta dưới chăn, như muốn hút lấy chút hơi ấm duy nhất này.
"Tử Du." Ta khẽ gọi hắn.
"Ừm, ta đây." Hắn mở mắt nhìn ta.
Đôi mắt này trong veo sáng ngời, nhìn đến mức lòng ta tan chảy.
"Xin lỗi, nếu không phải..."
Lời tự trách của ta bị chặn lại giữa đôi môi.
Hơi thở của hắn ập đến, suýt nữa làm ta nghẹt thở.
Hắn nào còn bộ dạng sợ sấm sét vừa rồi, lúc này như phát cuồng, muốn nuốt chửng ta.
Không biết bao lâu sau hắn mới buông ta ra, cười nói: "Oa Oa thơm quá."
Lại cúi xuống mổ lên môi ta.
"Chỗ này cũng vậy."
Ta đầu óc choáng váng, ngây người nhìn hắn.
"Sau này không nhắc lại chuyện này nữa, được không." Hắn ghé sát tai ta, khẽ cắn.
Ta rụt người lại, bị hắn ôm chặt trong lòng.
Cảm nhận hơi thở của hắn, từ tai, đến mi mắt, chóp mũi, rồi đến khóe môi, hôn lên cổ ta, tay luồn vào trong áo.
...
Sáng hôm sau, ta vừa mở mắt ra, liền thấy hắn cười hôn lên khóe môi ta, giọng nói dịu dàng nũng nịu.
"Oa Oa, ta yêu nàng."
Ta ôm lấy hắn, áp vào lồng n.g.ự.c hắn, cố gắng ngủ nướng thêm một chút.
Hắn véo má ta, "Oa Oa."
"Ừm, ừm." Ta mơ màng mở mắt.
"Mệt lắm sao?" Hắn hỏi ta.
Ta lắc đầu, "Tử Du thích, thế nào cũng được."
Lại một nụ hôn triền miên.
"Tử Du, phải luôn ở bên ta." Ta nói.
"Nàng cũng vậy." Hắn vừa nói vừa áp trán lên trán ta, hơi thở giao hòa, tràn ngập sự thoải mái.
{HẾT}
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com