19.
Tô Lan Y may mắn giữ được mạng sống, nhưng dung mạo đã hoàn toàn hủy hoại.
Bà v.ú trông chừng nàng ta nói rằng, mỗi ngày nàng ta chỉ biết ăn ngủ, rồi ngẩn ngơ nhìn cây hải đường ngoài sân.
Ta để Kiều Đại nhắn lại với Tạ Quán Ngọc khi hồi quân doanh—đã đến lúc động thủ.
Tối hôm ấy, khi ta đang cùng phụ thân và mẫu thân trò chuyện, Trúc Tâm hốt hoảng chạy vào bẩm báo: "Nhị tiểu thư phát điên rồi! Miệng cứ không ngừng lẩm bẩm… nói rằng quận chủ là quỷ đến đòi mạng!"
Phụ thân hừ lạnh một tiếng: "Gọi quản gia chuẩn bị xe ngựa. Đi, đến xem thử. Nếu còn như vậy, lập tức đưa ra trang viên ngoài thành."
Ta dìu mẫu thân, cùng phụ thân đến viện của Tô Lan Y.
Vừa đến cửa, đã nghe thấy tiếng gào khóc của nàng ta: "Đừng hại ta! Đừng hại ta! Ta chưa muốn chết! Đừng đến bắt ta!"
Phụ thân đạp mạnh cánh cửa, xông vào viện, chỉ thấy Tô Lan Y tóc tai rối bù, xiêm y xộc xệch, bò lổm ngổm trên nền đá xanh.
Bà v.ú đứng một bên, vội vã kể lại: "Mấy ngày nay, nhị tiểu thư rất khác lạ, chúng nô tỳ không dám chọc giận. Chỉ dám đặt cơm nước xuống rồi lui ra ngoài. Nhưng không lâu sau, lại nghe thấy nàng ấy khóc lóc thảm thiết. Khi vào xem, liền thấy nàng ấy chạy loạn khắp viện, miệng không ngừng kêu gào… nói rằng có quỷ đang đuổi theo, muốn mạng của nàng ấy."
Bà v.ú ngập ngừng, không dám nói tiếp.
Phụ thân trầm giọng: "Nói!"
Bà v.ú run rẩy tiếp lời: "Nàng ấy còn nói… nói quận chủ không phải bị nàng ấy giết… nàng ấy chỉ đ.â.m quận chủ một nhát dao… là do quận chủ vô dụng, tự mình c.h.ế.t chìm…"
Nghe đến đây, mẫu thân suýt chút nữa không đứng vững.
"Trói nghiệt chướng này lại cho ta! Ta phải hỏi nó cho rõ ràng!" Phụ thân giận dữ quát lớn.
20.
Tô Lan Y quỳ trước mặt phụ thân, kéo lấy vạt áo ông, giọng thê lương cầu xin: "Phụ thân, phụ thân! Người cứu con với! Bọn họ muốn bắt con đền mạng! Người cứu con đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Xem ra nàng ta đã bị dọa đến mức mất hết thần trí.
Ta từng bước phá hủy hôn sự của nàng ta, bôi nhọ danh tiếng, hủy hoại dung nhan, không ngừng đánh vào tâm lý nàng ta, chính là để đợi ngày hôm nay—ngày nàng ta tự mình lộ ra sơ hở.
Phụ thân từ trước đến nay chưa từng bao che kẻ làm bậy. Bất kể là ai trong tộc, chỉ cần phạm pháp, ông đều giao cho quan phủ xử lý.
Ta đã để Tạ Quán Ngọc phái vài thân binh từ quân doanh, mỗi đêm khi Tô Lan Y ngủ say, lại làm ra chút động tĩnh bên ngoài viện. Khi nàng ta bắt đầu nghi ngờ, chúng ta liền đóng giả thành oan hồn, dọa nàng ta một lần.
Không ngờ nàng ta lại yếu bóng vía đến thế, chỉ một lần đã khai sạch mọi chuyện.
"Ngươi không làm gì sai, vậy vì sao họ lại đến đòi mạng ngươi?" Phụ thân lạnh lùng hỏi.
Tô Lan Y hơi chững lại, dường như cố gắng trấn định.
Nhưng ngay lúc đó, Trúc Tâm bước vào.
Trúc Tâm vốn đã có vài phần giống v.ú nuôi. Hôm nay, nàng mặc một bộ váy gấm màu vàng nhạt giống hệt ngày v.ú nuôi bị hại. Đó là bộ y phục ta cố ý may theo nguyên bản.
Vừa trông thấy Trúc Tâm, sắc mặt Tô Lan Y lập tức tái mét, cơ thể co rúm lại, tia tỉnh táo vừa nãy hoàn toàn biến mất.
"Ta không cố ý hại ngươi! Ai bảo ngươi cứ nhất mực bảo vệ nàng ta!"
"Ta chỉ muốn nàng ta chết! Nếu nàng ta chết, ta sẽ là nữ nhi duy nhất của phủ Quốc Công! Ta không muốn g.i.ế.c ngươi… không phải lỗi của ta…"
Ta quỳ xuống bên cạnh Trúc Tâm, nước mắt lưng tròng.
"Hóa ra năm đó, ta rơi xuống Lạc Hà, mất đi ký ức, tất cả đều do muội ban tặng."
"Ta luôn xem muội như ruột thịt, bất cứ thứ gì tốt nhất đều nhường cho muội trước. Không ngờ muội lại hận ta đến thế…"
Mẫu thân nhào đến ôm lấy ta, khóc nức nở:
"Phủ Quốc Công chưa từng bạc đãi nó! Ta cũng chưa từng trách cứ nó vì chuyện mẫu thân nó gây ra! Không ngờ tâm tư nó lại độc ác như vậy! Hại nữ nhi ta đến mức này, giờ lại không chút ăn năn, còn vu khống cắn ngược! Tâm địa của nó, thật đáng sợ!"