Ngôn Như Ngọc

Chương 8



16.

"Triệu Độ, quả là một kẻ có đầu óc." Tạ Quán Ngọc rót đầy chén rượu cho ta, nhếch môi cười.

Ta nhớ lại bộ dáng hắn ta vội vàng trà trộn trong đám khách, chỉ mong rời đi càng sớm càng tốt, liền không nhịn được bật cười: "So với thông minh, ta lại cảm thấy hắn ta càng để tâm đến tiền đồ và danh lợi hơn."

"Như thế cũng tốt, đợi xử lý xong con ranh kia, chúng ta từ từ thu lưới."

Ta tựa vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực, bất giác cảm thấy yên lòng.

"Từ nhỏ, mỗi mùa Trung thu, v.ú nuôi đều làm bánh cho ta." Ta khe khẽ nói.

Tạ Quán Ngọc dịu dàng vén lọn tóc lòa xòa bên má ta: "Tô Lan Y sắp bị phế bỏ, nàng nhất định sẽ báo thù cho v.ú nuôi. Bà ấy dưới suối vàng có biết, cũng có thể an lòng."

Sau đêm yến hội, Tô Lan Y bị phụ thân giam lỏng trong viện, chỉ để lại hai bà v.ú to khỏe trông chừng.

Hôn ước giữa nàng ta và Triệu Độ, tất nhiên cũng bị hủy bỏ.

Một đêm Trung thu, nàng ta vừa ganh tỵ với trưởng tỷ, vừa vu cáo quận chủ, lại dám mơ tưởng tỷ phu, thanh danh hoàn toàn mất sạch. Từ nay, dù chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, cũng sẽ khinh thường nàng ta.

Cả đời này, thế giới nàng ta có thể nhìn thấy, chỉ còn lại bốn bức tường của phủ Quốc Công.

Đây là lễ vật thứ hai ta dành cho nàng ta.

Chỉ là… dù chỉ là một mảnh trời nhỏ hẹp như vậy, nàng ta cũng không xứng có được.

17.

Chưa đầy hai ngày sau, bà v.ú trông chừng Tô Lan Y vội vã đến báo tin: "Nhị tiểu thư trên người nổi đầy mụn đỏ, đặc biệt là trên mặt, chi chít từng mảng một."

"Trông đến phát sợ, hầu hạ cũng không dám nhìn lâu." Bà v.ú thuật lại, gương mặt có phần sợ hãi.

Mẫu thân xưa nay được nuông chiều mà sống, chỉ nghe bà v.ú kể lại cũng đã thấy khó chịu, toàn thân không yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngon-nhu-ngoc/chuong-8.html.]

Ta vỗ về mẫu thân: "Để con đi xem, Kiều Đại đang ở trong phủ, vừa hay có thể bảo nàng ấy khám qua. Mẫu thân cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Nói cho cùng, ta cảm thấy mẫu thân đã đối xử với Tô Lan Y quá đỗi khoan dung.

Người vốn thiện lương, từ nhỏ đã được bảo bọc rất tốt.

Người chưa bao giờ tin vào chuyện "phụ mẫu gây họa, con cái phải gánh chịu", luôn cho rằng tội lỗi của phụ mẫu không nên liên lụy đến con cái.

Mẫu thân của Tô Lan Y—La di nương—vốn là một vũ cơ mà đại tướng trấn giữ biên cương, Thịnh Luân, ban cho phụ thân. Năm ấy, biên cương chiến loạn, triều đình phải dựa vào Thịnh Luân để bảo vệ bờ cõi, nên phụ thân đành miễn cưỡng đưa La di nương về phủ.

Mẫu thân đối đãi tử tế với bà ta, nhưng bà ta lại không cam lòng làm thiếp.

Sau khi sinh ra Tô Lan Y, bà ta mong muốn được nâng thành quý thiếp, bình thê, thậm chí còn có dã tâm thay thế mẫu thân ta.

Chỉ tiếc rằng phụ thân luôn yêu thương mẫu thân, không cho bà ta cơ hội làm hại người. Thế là bà ta bắt đầu đổ hết oán hận vào Tô Lan Y, từ nhỏ đã dạy nàng ta căm ghét và ganh tỵ với ta.

Mãi đến năm ta mười tuổi, phụ thân rời phủ đi tuần phòng.

La di nương nhân cơ hội, bày cớ thỉnh an, tự tay làm điểm tâm dâng lên mẫu thân.

Mẫu thân tin tưởng bà ta, không chút nghi ngờ mà ăn vào, chẳng bao lâu sau liền phát độc. May mà thái y chữa trị kịp thời, mới giữ được tính mạng của người.

Khi phụ thân trở về, ông giận dữ, lập tức giao La di nương cho quan phủ xử trí, cuối cùng bà ta bị lưu đày.

Thế nhưng bao năm qua, mẫu thân chưa từng vì chuyện này mà bạc đãi Tô Lan Y, nhất là trong ba năm ta không có mặt, người đã nuôi nấng nàng ta như con ruột.

Dù bây giờ nàng ta bị giam lỏng, chỉ cần nghe nói nàng ta có chuyện, mẫu thân vẫn sẽ lo lắng theo bản năng.

Người luôn nghĩ rằng, Tô Lan Y trở thành như vậy là vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẫu thân, khiến tâm tính bị vặn vẹo.

Nhưng sự chân thành của mẫu thân, cuối cùng lại đặt sai chỗ.