Chương 153 Vợ còn cầu gì hơn Bạch Nhược Hy chợp mắt trong lông ngực Kiều Huyền Thạc, vòng ôm rắn rỏi này khiến cô cảm giác thấy thật thoải mái, có chút buôn ngủ.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, nói thâm: “Nhược Hy, muốn ăn bữa tối trước không?”
“Không muốn.” “Em ăn ở bên ngoài rồi à?”
“Không có.’ Bạch Nhược Hy mệt mỏi nói.
Kiều Huyền Thạc vuốt ve mái tóc cô, đau lòng hỏi: “Hôm nay rốt cuộc đi đâu vậy? Vì sao lại mỏi mệt như thế?”
Bạch Nhược Hy im lặng.
Hơi thở trở nên nặng nề, qua một lát cô mới nói: “Bạch San San ra rồi.”
Câu này rất trâm trọng, nghe vào trong tai Kiều Huyền Thạc cũng như thế.
Kiêu Huyền Thạc đoán được vì sao
cô lại mệt như vậy, người phụ nữ kia ra rồi, nhất định sẽ kiếm chuyện với
Bạch Nhược Hy.
Anh đau lòng ôm chặt Bạch Nhược Hy, vùi đầu vào cổ cô, hôn cô, ngửi mùi hương cơ thể cô, thì thâm: “Không cần để ý tới những người đó, có chuyện gì tìm anh trước tiên, anh sẽ giải quyết cho em.”
Ưm.
“Đừng nén tâm sự xuống đáy lòng, phải nói ra.”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Bạch Nhược Hy bị hơi thở nóng rực của người đàn ông trêu chọc đến phát nhột, phải né người đi, cười đùa nói: “Ừm ừm, em biết rồi, anh đừng như vậy.”
Kiều Huyền Thạc nhìn nụ cười của cô, mặc dù là sợ nhột mà bật cười, nhưng cũng là cười vui vẻ.
Anh càng dán chặt hơn, mổ nhẹ cổ cô, Bạch Nhược Hy nhột quá đưa tay đẩy trán anh: “Ha ha, anh Ba, đừng mà, nhột lắm.”
Hai người lại lần nữa không thể kìm được…
Sáng sớm hôm sau.
Tám giờ sáng.
Cả người Bạch Nhược Hy mềm nhũn, trên cơ thể trân truồng phủ một lớp chăn mỏng, cuông hoan triệt để, chưa ngủ được mấy tiếng, bây giờ mệt mỏi nằm lì trên giường, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực.
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu, mở mắt ra nhìn Kiều Huyền Thạc đứng bên giường mặc quần áo.
Anh tỉnh giấc rửa mặt đánh răng từ lâu rồi, xuống tâng một nấu bữa sáng xong lại lên tâng thay quân áo chuẩn bị đi làm.
Bạch Nhược Hy thấy tinh thân anh phơi phới, thân thái sáng láng, cảm thấy rất bất công.
Sao thể lực của anh lại tốt như vậy, một đêm tiêu hao bao sức lực mà hôm sau vẫn phấn chấn tinh thân, chẳng những không mệt mà cảm giác còn có tinh thần hơn.
“Anh Ba.” Cô gọi thâm một câu.
Kiều Huyên Thạc mặc áo sơ mi trắng, vừa cài cúc áo vừa nhìn Bạch Nhược Hy, trên khuôn mặt điển trai là nụ cười khẽ.
“Em mệt thì ngủ thêm một lát đi.” Kiều Huyền Thạc đi qua, chống hai tay hai bên đầu cô, cúi người hôn nhẹ lên mặt cô: “Bữa sáng anh để trong nồi, em dậy thì ăn nhé.”
Bạch Nhược Hy không còn lời nào để nói, mím môi cười, hai tay không kìm được ôm lấy cổ anh, ngửa đầu ngắm nhìn đôi mắt thâm sâu cực nóng của anh.
“Được, em nghe anh.”
Kiều Huyền Thạc cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Ưm, vậy mới ngoan.”
Bạch Nhược Hy nhướng mày, tò mò hỏi: “Anh Ba, em cảm giác bây giờ em như người tàn tật vậy, anh coi em thành kiểu người gì vậy?”
Kiêu Huyền Thạc tì trán vào trán cô, không chút nghĩ ngợi thì thầm: “Ở
bên ngoài em là em gái anh, trong nhà em là con gái anh, trên giường em là vợ anh.”
Bạch Nhược Hy mím môi, dán mặt vào lông ngực anh, trong lòng đầy cảm động. Em gái đại diện cho tôn trọng, con gái đại diện cho cưng chiều, còn vợ đại diện cho tình yêu. Có anh, vợ còn câu gì hơn.