“Tiên nhân nhà các người, ta thích nuôi nhi nữ thì sao? Các người quản được chắc? Còn để ta nghe thấy mấy lời thối tha ấy, coi chừng ta xé toạc miệng các người ra!”
5
Số tiền bán đất đã dùng hết mới nối xong xương cho Tề Lãng, tiếp theo là phải dưỡng thương dần dần.
Nhưng Tề Lãng lại từ chối ăn cơm, không chịu uống thuốc.
Chén cơm đưa tới bị hắn hất đổ, thuốc bưng đến thì mím chặt môi, không uống một giọt.
Ta trừng mắt, nắm lấy mặt hắn, ép thuốc vào miệng:
“Không uống thì chết. Nếu huynh chết, ta sẽ ném muội muội và mẫu thân huynh ra ngoài hết!”
Tề Lãng ho sặc sụa hai tiếng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Bây giờ cả thôn đều biết huynh là người nam nhân ta mang về. Vậy thì phu nhân và Vân Nương chính là nương chồng và em chồng của ta.”
“Huynh mà chết, hai người họ chẳng còn là gì cả. Ta không nuôi nữa, ai cũng chẳng thể trách ta được!”
Ánh nến nhảy nhót bên mặt hắn, một dòng nước mắt lặng lẽ thấm vào tóc mai.
Ta chợt thấy mềm lòng một chút.
“Huynh không uống thuốc, không ăn cơm, chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả dạ.”
“Huynh là tướng quân, lẽ nào lại không hiểu đạo lý ấy hơn ta?”
Tề Lãng khàn giọng hỏi ta:
“Ta không bảo vệ được phụ mẫu, không giữ được phủ Tướng quân, thậm chí còn không thể đứng dậy... Ta còn có ích gì?”
Ta liếc hắn một cái, lấy củ khoai lang cháy khét trong bếp ra, đưa cho hắn xem:
“Ngay cả khoai lang ta cũng nướng cháy. Vậy có phải ta cũng vô dụng không?”
Ta và hắn nhìn nhau hồi lâu, rồi bụng hắn đột nhiên kêu “ọc” một tiếng.