Ngũ Hành Của Ta Thiếu Em

Chương 111: PN5 - Lâm Giác cùng Tiểu Kim Long



Chỉ thấy Lâm Giác đột nhiên bộc phát , ôm chặt Tiểu Kim Long . Tiểu Kim Long hiển nhiên bởi vì động tác của Lâm Giác mà sửng sốt trong chốc lát .

Sau đó cảnh tượng khiến mọi người không còn lời nào để nói đã xuất hiện, chỉ thấy Lâm Giác dùng tay v.uốt ve cánh tay của Tiểu Kim Long , sau đó bật cười, cô nói: "Ai nha, người trẻ tuổi làn da thật tốt, sờ lên mịn màng lắm nha......."

Tiểu Kim Long tựa hồ có vẻ bất đắc dĩ, bắt lấy tay cô rồi tính toán đưa cô về phòng ngủ, kết quả dọc đường đi hai người lôi lôi kéo kéo, nửa ngày cũng đi không nổi. Cuối cùng Tiểu Kim Long trực tiếp ôm ngang Lâm Giác rồi xoay người đi lên lầu.

Mà trong toàn bộ quá trình này , Lâm Giác quả thực rất giống một tên thái , cười hì hì , còn dùng mặt cọ cọ ngực Tiểu Kim Long, rồi dùng tay vỗ vỗ nói so với tôi còn lớn hơn nữa nha .

Mọi người xem đến đây, yên lặng đem ánh mắt chuyển qua bộ phận nào đó của người nào đó .

Tiểu Kim Long tuy là mặt vô biểu tình, nhưng Chu Gia Ngư thấy rõ ràng trên trán hắn đã nổi gân xanh , Lâm Giác ở bên cạnh xấu hổ cười, nói: "Đừng so đo với tôi , tôi uống say, cái gì cũng không biết......" giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ khi bắt gặp ánh mắt đang trừng của Tiểu Kim Long. Cuối cùng thì cô cũng tịt ngòi không nói nữa.

Dáng người Tiểu Kim Long vừa rồi mọi người đều đã thấy , cơ ngực đích xác rất đẹp, nhưng nếu nói so với Lâm Giác lớn thì tuyệt đối là không có khả năng, cũng tại Lâm Giác say xĩn mới có thể không biết xấu hổ đem lời lưu manh như vậy nói ra.

Xem đến đây, Lâm Giác yên lặng lấy khăn giấy bắt đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, cô nhỏ giọng nói: "Đừng xem nữa......"

Tiểu Kim Long lạnh lùng nói: "Cô nhận ?"

Lâm Giác nói: "Ngươi muốn ta nhận cái gì? Con trong bụng của ngươi không có khả năng là của ta......"

Tiểu Kim Long : "......"

Chu Gia Ngư ở bên cạnh muốn cười, Lâm Giác lúc này còn cãi bướng, hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ trong lòng Tiểu Kim Long , chỉ thấy tay hắn vừa động, hình ảnh lại lần nữa tiếp tục . Bất quá trong nháy mắt, Lâm Giác cùng Tiểu Kim Long đã tới trước cửa phòng ngủ, Tiểu Kim Long đẩy cửa ra trực tiếp đi vào.

Lâm Giác trừng lớn mắt, hô hấp ngừng lại, vẻ mặt khẩn trương muốn chết , hiển nhiên là cô sợ bản thân cùng Tiểu Kim thật sự phát sinh chuyện gì đó . May mắn chính là, hai phút sau, Tiểu Kim Long từ phòng ngủ đi ra .

Nhìn thấy Tiểu Kim Long đi ra cửa , mọi người đều thở phào..

Nhưng mà hơi thở này vừa mới ra , liền lập tức xông lên nữa , chỉ thấy vốn dĩ Lâm Giác đang nằm trong phòng ngủ, thất tha thất thểu từ trong phòng vọt ra, một tay bắt được eo Tiểu Kim Long, thét chói tai nói đừng đi ... trong phòng có quỷ ...

Động tác Tiểu Kim Long dừng lại, xoay người: "Nơi nào có quỷ?"

"Trên nóc nhà, trên nóc nhà...." Trong video, vẻ mặt Lâm Giác có thể dùng nhu nhược đáng thương để hình dung, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ làm loạn vừa rồi, hơn nữa từ trước đến nay cô luôn là tác phong cường thế, đối với cô như vậy Tiểu Kim Long lập tức mềm lòng, hắn nói, "Đừng sợ, không có quỷ, tôi đi vào phòng với cô ."

Lâm Giác gật đầu thật mạnh, lôi kéo Tiểu Kim Long vào phòng. Tay Lâm Giác run rẩy bắt đầu châm không biết bao nhiêu điếu thuốc, nhưng lần này lại run đến lợi hại, vẫn chưa thể châm thêm điếu nào .

Lần này , sau khi Tiểu Kim Long đi vào phòng thì không còn ra nữa, trong khi đó , trong phòng lại truyền đến vài tiếng rống giận của hắn : "Lâm Giáccc..."  còn có tiếng cười hả hê của Lâm Giác : "Nhãi ranh, ngươi chạy đi đâu mà chạy a!"

Ngoài phòng cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, giông bão mưa to một đêm cũng chưa từng ngưng . Chu Gia Ngư đêm qua còn đang suy nghĩ , đang là mùa đông như thế nào trời lại mưa, kết quả hôm nay đã gặp được người cho cậu đáp án.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau, Tiểu Kim Long mới từ trong phòng Lâm Giác đi ra. Lúc hắn đi ra có thể nói là phi thường chật vật, quần áo nhăn dúm, đi đường còn lảo đảo vài bước, vốn dĩ gương mặt vô cảm bây giờ lại cau mày, mà nửa giờ sau Lâm Giác cũng từ phòng ngủ mình đi ra , xem dáng vẻ thần thanh khí sảng của cô , hoàn toàn không giống người tối hôm qua say rượu.

Lúc này, mọi người hoàn toàn nói không ra lời nữa . Vẻ mặt Lâm Giác thập phần đau khổ, nói: "Việc cũng đã đến nước này, ngươi tính làm sao đây ?"

Vẻ mặt Tiểu Kim Long nhàn nhạt, lời nói ra lại kinh thế hãi tục:  Long tộc chúng tôi trước nay đều giữ mình trong sạch, tôi còn mới vừa thành niên, cô chiếm tiện nghi của tôi , không chịu trách nhiệm với tôi , là không được."

Chu Gia Ngư: "......" Thần con mẹ nó giữ mình trong sạch, long tính sinh chẳng lẽ chỉ là truyền thuyết sao, các ngươi rùa đen cũng hạ thủ được còn không biết xấu hổ nói giữ mình trong sạch.

Hiển nhiên Lâm Giác có cùng suy nghĩ với Chu Gia Ngư , cô đang muốn mở miệng phản bác, liền thấy Tiểu Kim Long giơ tay ngăn lại :  nghĩ kỹ trước khi nói , bôi nhọ Long tộc chúng tôi, tuy rằng tôi không ngại, nhưng những người trong Long tộc có để ý không, tôi cũng không biết."

Lâm Giác nháy mắt sụp đổ , lá gan cô có lớn cũng không dám mắng chửi rồng a,mỗi khi Tiểu Kim Long tức giận là bên ngoài trời sẽ mưa ầm ầm , cô thật sự chịu không nổi.

"Cụ thể thì chịu trách nhiệm như thế nào ?" Lâm Giác cũng biết chính mình không xong, cuối cùng xem như nhận mệnh, nói, "Ngươi nói đi ?"

Ánh mắt Tiểu Kim Long từ trên người Chu Gia Ngư với Lâm Trục Thủy dạo qua một vòng, nói: "Cùng tôi đi lãnh chứng."

Lâm Giác lập tức ngồi thẳng người , đôi mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài : "Lãnh chứng? Ngươi hiện tại chứng minh thư cũng không có , ta làm sao cùng ngươi lãnh?"

"Tôi có." Tiểu Kim Long móc ra một tờ giấy chứng nhận, thảy lên trên bàn, "Tôi hiện tại cũng không phải không hộ khẩu nha ."

"Ngươi như thế nào có......" Lâm Giác kinh ngạc,cô suy nghĩ lại , nhìn về phía Lâm Trục Thủy, "Trục Thủy, có phải em làm cho hắn không ?"

Lâm Trục Thủy nói: "Đúng vậy."

"Vì cái gì hả ?? " Lâm Giác chấn kinh .

Lâm Trục Thủy chậm rãi nhấp một ngụm trà, anh từ đầu tới cuối đều không phát biểu bất luận ý kiến gì , đối mặt với câu hỏi của Lâm Giác, anh cho mọi người một cái đáp án không ai ngờ tới , anh nói: "Bởi vì hắn muốn đưa sinh hoạt phí, rồi muốn được đi làm , muốn làm việc, phải có chứng minh thư."

Lâm Giác: "..."

Tiểu Kim Long nói: "Đúng vậy, tôi ở đây có đưa tiền."

Tuy rằng tình hình đang nghiêm túc, nhưng Chu Gia Ngư vẫn thật sự nỗ lực mới có thể không cười ra tiếng, cậu vẫn cảm thấy Lâm Trục Thủy đã sớm dự đoán được có ngày này, cho nên sớm chuẩn bị tốt lý do để thoái thác.

"Tôi có chứng minh thư , chúng ta có thể đi lãnh chứng rồi ?" Tiểu Kim Long nói, "Cô nói cô phải chịu trách nhiệm với tôi ."

Lâm Giác chỉ muốn xỉu luôn tại chỗ ,cô run giọng nói: "Nhưng mà ta đã 35 tuổi, ngươi......"

Tiểu Kim Long nói: "Không sao, dựa theo nhân loại các ngươi tính tuổi tác , tôi cũng mới mười tám."

Lâm Giác nói: " Ê ê ê , đàn ông nhân loại chúng tôi pháp định tuổi kết hôn là hai mươi hai nha ."

Tiểu Kim Long nói: "Không sao , chứng minh thư của tôi là trên hai mươi hai."

Lâm Giác: "......"

Nàng hiển nhiên là không biết nên nói cái gì nữa , chỉ có thể lại châm thêm một điếu thuốc.

"Cho nên đáp án đâu, Lâm Giác." Vẻ mặt Tiểu Kim Long thập phần nghiêm túc, một chút cũng không giống như là đang nói đùa .

Lâm Giác nghe được Tiểu Kim hỏi, biểu tình cũng dần dần ngưng trọng, cô dụi tắt thuôc, thật sâu thở dài, ngồi thẳng người : "Một khi đã như vậy, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng đi."

Tiểu Kim Long gật đầu.

Lâm Giác hít sâu một hơi, tựa hồ chuẩn bị tốt tâm lý, cô nói: "Tiểu Kim Long , ngươi là rồng, ta là người, ngươi có nghĩ tới không, chúng ta tuổi tác cũng chênh lệch? Nhân loại vài thập niên đối với các ngươi mà nói bất quá chỉ là một cái búng tay, ngươi sẽ nhìn thấy ta từ từ già đi, thậm chí là chết ."

Vấn đề này đặc biệt sắc bén, thế nên Chu Gia Ngư hô hấp cũng hơi chậm lại một chút, nhưng biểu tình Tiểu Kim Long lại rất bình tĩnh, hắn nói: "Tôi đương nhiên là đã nghĩ tới."

Lâm Giác nói: "Ngươi nghĩ như thế nào ??."

Tiểu Kim nói: "Tôi không ngại."

Lâm Giác duỗi tay lau mặt một phen, dùng ngữ khí cơ hồ là cười khổ nói: "Ngươi sao có thể sẽ không ngại."

Bểu tình Tiểu Kim Long rất nhạt , nhưng trong mắt hắn lại lộ ra thần sắc kiên định , hắn nói: "Tôi sẽ không để ý, cùng với lựa chọn ở bên cạnh nhìn cô kế tiếp cô đơn lẻ loi vài chục năm hoặc là cùng người khác ở bên nhau, thì tôi lại càng muốn tham dự vào nhân sinh của cô hơn . Chẳng lẽ ý nghĩa nhân sinh chỉ có thể nghĩ đến cái chết ?"

Lâm Giác nói: "Nhưng mà .... "

Tiểu Kim Long nói: "thời gian của tôi rất nhiều, tôi có thể chờ." Giọng nói của hắn cũng mềm xuống, "Tôi thật sự không ngại."

Lâm Giác không lời nào để nói, Chu Gia Ngư lần đầu tiên thấy được vẻ mặt chật vật của cô. Tiểu Kim Long vốn dĩ không phải người, phương thức tư duy cùng con người cũng có bất đồng, hắn kiên định, cố chấp, đối với những gì hắn muốn , sẽ không nói một lời từ bỏ.

Lâm Giác lạnh nhạt có lẽ sẽ làm những người khác cảm thấy bị tổn thương, nhân sinh trên đời bất quá cũng chỉ vài chục năm, trong vài chục năm đó , lại có bao nhiêu người nguyện ý tốn thời gian vào một việc mà mình không xác định được.

Nhưng Tiểu Kim Long lại có thể, Lâm Giác không muốn, hắn có thể chờ, chờ đến Lâm Giác 40 tuổi, 50 tuổi, thậm chí 60 tuổi, nước chảy đá mòn, dù có là tảng đá, hắn cũng có thể che mưa chắn gió .

"Nhưng mà ta sẽ già đi, ngươi thì không...." Lâm Giác nói, "Đến lúc đó cả đầu ta đều là tóc bạc......"

"Tôi có thể bồi cô cùng nhau già đi." Tiểu Kim Long nói, "Tôi cũng không phải người, sẽ không chấp nhất với bề ngoài." Ngữ khí hắn chân thành, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Giác , tất cả đều là bướng bỉnh cùng cố chấp .

Lâm Giác không còn cách nào nữa, cô thở dài rồi lại thở dài,gạt tàn ánh mặt đã sắp nhét đầy tàn thuốc.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đang chờ đợi đáp án của cô.

Cuối cùng, Lâm Giác hơi mở miệng , cô nói: "Được thôi, chúng ta thử xem."

Tất cả mọi người đều thở ra một hơi , Tiểu Kim Long cũng cong lên khóe mắt lộ ra nụ cười, trước đây Chu Gia Ngư có nghe Lâm Trục Thủy nói qua, anh tính ra được Tiểu Kim Long chính là lối về cuối cùng của Lâm Giác , lúc này thật sự thấy được một màn như vậy phát sinh, cũng cảm thấy an ủi trong lòng.

Buổi tối , Lâm Trục Thủy ôm Chu Gia Ngư vào lòng , đem chuyện liên quan tới Lâm Giác,kỹ càng tỉ mỉ kể ra.

Lâm Giác cùng người yêu trước đây , vốn là thanh mai trúc mã , cô lanh lợi cổ quái, hắn ôn nhu rộng lượng, hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu tập phong thuỷ chi thuật, cùng nhau lang bạt ở thế tục này.

Một câu chuyện tình vốn nên khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ , chỉ tiếc sau này lại thay đổi ....

Ngay khi Lâm Giác cùng người yêu đính hôn không bao lâu, người yêu cô đột nhiên mắc bệnh nan y, trong ba tháng ngắn ngủi ,cứ vậy mà ở trên giường bệnh dần dần mất đi sự sống. Nhìn người mình yêu dần dần mất đi sinh mệnh, có lẽ là hình phạt tàn khốc nhất trên đời này.

Lâm Giác bắt đầu miễn cưỡng cười, sau lại bắt đầu trầm mặc, cuối cùng khóc lóc cầu xin, cô cầu hắn đừng đi, không được để cô một người ở lại thế gian này , nói giữa bọn họ đã từng hẹn thề, thậm chí bắt đầu tìm cấm thuật cải tử hồi sinh.

Nhưng người thì sao có thể cùng Diêm Vương đoạt người .

Người yêu Lâm Giác vẫn rời đi , trước khi đi , hắn muốn cô đồng ý mình một việc.

"Chuyện gì?" Chu Gia Ngư nghe đến đó, trong lòng chua xót, mở miệng hỏi.

"Hắn muốn chị ấy phải sống đến 40 tuổi." Lâm Trục Thủy nói, "Hắn tính ra được ."

"Tính ra được ?" Chu Gia Ngư có chút mờ mịt, "Hắn tính ra được cái gì?"

"Tính ra nhân duyên đích thực của Lâm Giác." Lâm Trục Thủy nói, "Hắn chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của chị ấy, không phải chốn về ..."

Lâm Giác với người cô yêu đều có thiên phú cực cao, tuy rằng liên quan tới những việc của mình thì không dễ gì mà tính ra, nhưng hắn vẫn bốc một quẻ cho Lâm Giác .

Một quẻ này , khiến hắn đi lại không còn tiếc nuối gì nữa , hắn biết, trước khi Lâm Giác 40 tuổi , sẽ có người thay mình thương cô , yêu cô , chăm sóc cho cô. Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn lại không muốn để cô bồi mình đi trên con đường xuống hoàng tuyền.

"Biến số kia , chính là Tiểu Kim Long sao ?" Chu Gia Ngư nói, "Tiên sinh , anh đã sớm tính ra được đúng không ạ ?"

Lâm Trục Thủy gật gật đầu, anh nói đúng, anh tính ra được .

Nhưng mà anh chỉ có thể tính được biến số này có tồn tại, không thể biết được rốt cuộc nó là cái gì . Lại không nghĩ rằng trong lúc vô tình tìm kiếm, biến số này lại đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Kim Long là nhân mà năm đó Lâm Giác cùng người yêu đi du lịch để lại , cuối cùng sinh ra nhân duyên quả của chính Lâm Giác.

Nhân quả phối hợp, vận mệnh an bài luôn thần kỳ như thế.

"Tiểu Kim Long còn có 5 năm thời gian." Lâm Trục Thủy nói, "Hắn có thể làm được."

Chu Gia Ngư dạ một tiếng, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, mong là như thế.

Sau sự kiện đó , Tiểu Kim Long liền dọn vào ở trong khu nhà Lâm Giác . Tuy rằng hắn nói muốn  cùng Lâm Giác đi lãnh giấy hôn thú, nhưng kỳ thật cũng không miễn cưỡng Lâm Giác.

Chẳng qua sau đó , Lâm Giác vô luận có đi đến nơi nào, phía sau đều có thêm một người đàn ông trầm mặc ít nói . Hắn sẽ không nói nhiều, sẽ yên lặng chăm sóc cô, giúp cô chắn rượu, trừ tà .

Mà sinh hoạt của Lâm Giác tựa hồ cũng không có gì thay đổi, trừ bỏ bên người mang theo một cây dù lớn màu đen đủ để che khuất hai người.

Cách tốt nhất để buông xuống một đoạn tình cảm , không phải quên đi mà là được bao phủ bởi một tình cảm mới , không ai biết Lâm Giác động tâm khi nào, chờ đến khi Chu Gia Ngư bọn họ biết Lâm Giác với Tiểu Kim Long chính thức ở bên nhau, là một buổi tối khi Lâm Giác đã 38 tuổi.

Cô 38 tuổi, vẫn như cũ xinh đẹp, mặt mày diễm lệ, bận sườn xám ôm thân , ngồi trên sofa giữa nhà . Năm tháng vẫn như vậy yêu thương cô , không nỡ ở trên người cô lưu lại một chút dấu vết nào , nếu không phải bên trong đôi mắt cô đã không còn vẻ ngây thơ của thời niên thiếu , chỉ sợ ai gặp cũng sẽ cho rằng cô bất quá chỉ là dáng vẻ của thiếu nữ thành thục mà thôi.

Tiểu Kim Long như cũ ngồi ở bên cạnh Lâm Giác, hắn rũ mắt , tay lưu loát lột hạt thông, tất cả nhân hạt thông đều vào trong miệng Lâm Giác.

Lâm Giác nói: "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn."

Trong phòng bày ra một cái bánh kem thật lớn, là Tiểu Kim Long tự mình đi chọn ,trên mặt bánh kem là một con rồng nhỏ màu vàng kim , vây quanh một cô gái ngồi dưới đất, cô gái có dáng vẻ  giống Lâm Giác bảy tám phần, tay cô để ở sau lưng rồng nhỏ , trước mắt trông có vẻ rất hạnh phúc.

Sau khi Chu Gia Ngư biết được, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, từ khi cậu biết Lâm Giác cùng người cũ có ước hẹn 40 tuổi , cậu vẫn luôn trong một loại trạng thái bất an. Tuy rằng Lâm Trục Thủy không nói, nhưng kỳ thật Chu Gia Ngư cũng có thể cảm giác được, cả anh cũng đang lo lắng, lo lắng nếu Tiểu Kim Long thật sự không thể làm tan khối băng ngoài nóng trong lạnh mang tên Lâm Giác này, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.

Mọi người nghe được Lâm Giác nói, đều không kinh ngạc lắm, ngược lại trong lòng tràn ngập an ủi.

"Chúc mừng nha sư bá." Thẩm Nhất Cùng trước nói chúc mừng, "Chuẩn bị khi nào làm hôn lễ nha ? Em trước tiên phải chuẩn bị quà cưới nữa đây ......"

Lâm Giác nâng mắt : "Đừng đụng tới chị , trước quản chính em đi, khi nào cùng vị kia của em cưới ?"

Thẩm Nhất Cùng nghe vậy nháy mắt ủ rũ, ủy khuất nói: "Em cũng không thích đàn ông ."

Lâm Giác nói: "Em không thích đàn ông mà còn vui vẻ tự giới thiệu như vậy sao ? Thích đánh bóng rổ cũng nói ra...... Còn có những sính lễ kia nữa,em hồi về sao?"

Thẩm Nhất Cùng ủ rũ nói không có, hắn không có nhận .

Mọi người nghe vậy lại cười một trận, trong nhà đào hoa một đóa tiếp một đóa nở, Lâm Trục Thủy cũng coi như là khai trương tốt , bốn đồ đệ lục tục đều tìm được người yêu , trong đó chỉ có Thẩm Nhất Cùng là khúc chiết lớn nhất, ai có thể nghĩ đến hắn tùy tiện đi vào mộ lại có thể dây dưa với tổ tông nhà chồn. Bởi vì chuyện này mà Tiểu Hoàng trong nhà còn hờn dỗi với hắn vài ngày , bởi vì nếu Thẩm Nhất Cùng thật sự cùng vị tổ tông chồn kia kết hôn, bối phận không phải lập tức thay đổi sao, Tiểu Hoàng sợ phải gọi Thẩm Nhất Cùng là tổ sư nãi nãi, về sau cũng không bao giờ có thể đối với hắn ca ca ca ca ca mà chửi đổng nữa.

Hôn lễ chuyện này, cơ hồ là Tiểu Kim Long toàn quyền xử lý, từ phong cách gì , đến kích cỡ áo cưới, hắn hầu như là tay cầm tay tự mình lựa chọn .

Lâm Giác trừ bỏ ngày thử áo cưới cùng chụp ảnh cưới phải đi ra ngoài mấy ngày, còn lại hầu như mỗi ngày đều cùng Chu Gia Ngư nằm ở trong vườn phơi nắng, mỗi ngày đều rất mỹ mãn, người cũng mượt mà không ít.

Chu Gia Ngư vốn cho rằng cô là tâm trạng thoải mái nên bắt đầu mập ra, ai biết qua mấy ngày, Lâm Giác liền phát hiện chính mình có thai.

Ngày phát hiện chuyện này, Tiểu Kim Long mới vừa vào nhà, liền nghe được Lâm Giác khóc la: "Hoàng Thượng, thần thiếp trong bụng đã có long chủng, ngài tuyệt không thể bỏ rơi thần thiếp aaaa....."

Tiểu Kim Long : "......" Hắn mặt vô biểu tình quay đầu nhìn về phía Chu Gia Ngư, dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Giác này lại là làm sao nữa..

Khi Chu Gia Ngư nghe được tin tức này đã rất vui vẻ, hiện tại nhìn thấy hành động này của Lâm Giác quả thực là dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Chính là ý trên mặt chữ , sư bá mang thai rồi ."

Mắt Tiểu Kim Long lập tức sáng lên, hắn vài bước đi tới bên người Lâm Giác , nửa ngồi xổm xuống đem eo Lâm Giác ôm lại, dùng mặt dán trên bụng Lâm Giác, ngẩng đầu hỏi : "Thật sao ?"

Lâm Giác cười mỉm : "Ừhm "

Tiểu Kim Long nói: "Đã bao lâu?"

Lâm Giác đếm ngón tay: "Ba tháng......"

Tiểu Kim Long nghe vậy nhíu mày: "Như thế nào mới phát hiện."

Lâm Giác da mặt dày: "Bà dì của em đến thăm rất đều , không đến là khi......"

Tiểu Kim Long thật sự là hết cách với Lâm Giác , hắn nắm tay Lâm Giác, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn đứa nhỏ này, em nguyện ý sao?"

Hắn hỏi ra những lời này, ước chừng cũng là nội tâm có chút chần chờ, sợ Lâm Giác sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, lựa chọn từ bỏ đứa nhỏ này.

"Được ." Lâm Giác dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm mũi Tiểu Kim Long , "Em nguyện ý."

Tiểu Kim Long nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ hạnh phúc , giống một đứa trẻ được cho kẹo , hắn ôm thật chặt Lâm Giác, bầu không khí của hai người ngọt ngào đến cực điểm.

Chu Gia Ngư ở bên cạnh cũng rất vui , trong nhà này lại thêm một nhân khẩu rồi .

Trong mấy năm nay, em trai em gái của Tiểu Chỉ cũng có không ít, nhưng mà duy nhất không được hoàn mỹ chính là vẫn chưa tìm được vợ , ngược lại biến thành một đại ca.

Người giấy bọn họ , lớn nhất có thể trưởng thành ngang với một người lớn , nhưng không biết có phải bởi vì chỉ có một cành khô , Tiểu Chỉ cao 1 mét 2 rốt cuộc không lớn nữa , mà là bảo trì hình thể như hiện tại.

Chu Gia Ngư cùng Lâm Trục Thủy không thể có đứa con của mình , liền xem Tiểu Chỉ như con ruột của họ vậy..

Bất quá nhiều năm như vậy, thói quen thích vuốt tóc người của Tiểu Chỉ vẫn không thay đổi, nó thích nhất vẫn là mái tóc đen của Lâm Trục Thủy . Mấy năm nay tóc Lâm Trục Thuỷ từ màu trắng chậm rãi trở về lại màu đen như xưa.

Loại hưởng thụ xa xỉ này chỉ ngẫu nhiên mới có, đại bộ phận thời gian Tiểu Chỉ chỉ có thể vuốt lông chồn. Sau khi nó biết Thẩm Nhất Cùng cũng tìm một con chồn để yêu đương , thậm chí còn tỏ ra vẻ cực kỳ tán thành, hiển nhiên là nhìn trúng lông tóc trên người vị tổ tông chồn kia .

Mà đám em trai em gái của Tiểu Chỉ, vì thấy Tiểu Chỉ vuốt, cũng dưỡng thành thói quen như vậy, Chu Gia Ngư gần đây đang suy xét làm sao để chúng nó thu liễm một chút, bằng không ở trên sô pha ngủ một giấc , lúc dậy đều có thể từ trên đầu nghe được đám người giấy nhỏ rầm rì nói chuyện .

Hôn lễ liền quyết định vào đầu tháng sau, lúc này lại nghe được tin Lâm Giác mang thai, là niềm vui nhân đôi.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Lâm Giác thành đối tượng được bảo hộ trọng điểm trong nhà, đồ ăn mà thai phụ kiêng kị đều sẽ không xuất hiện trong nhà, thuốc cũng không thể hút , rượu cơ bản cũng không được uống.

Lâm Giác cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, cả ngày nói mình muốn hút thuốc uống rượu, Lâm Trục Thủy ở bên cạnh không mặn không nhạt nói sao chị không đi uốn tóc đi.

Lâm Giác: " Tóc chị đã uốn , cám ơn."

Mọi người "..."

Mang thai lúc đầu phản ứng lớn , Tiểu Kim Long sợ Lâm Giác khó chịu , mỗi ngày suy nghĩ thay đổi thức ăn cho cô , kết quả Lâm Giác không ăn được bao nhiêu , Thẩm Nhất Cùng lại béo một vòng.

Lâm Giác nói em ăn ít lại đi , đừng đến lúc đó mập thành một con gấu.

Thẩm Nhất Cùng nói: "Em mập thành gấu nói không chừng hắn sẽ chướng mắt em thì sao ?"

Lâm Giác nói: "Em nằm mơ đi, em con mẹ nó ở trong mộ thổ lộ, khi đó em đen gần như ẩn thân mà người ta vẫn coi trọng em đó thôi , em còn trông cậy vào mình mập lên là hắn liền buông tha em sao ?"

Thẩm Nhất Cùng: "......"

Lâm Giác nói: "Người ta cũng không phải chồn nông cạn , bề ngoài gì đó, đối với hắn đều là mây bay... nhưng mà em thì không giống nha , em nếu là mập lên thật , cô gái nào sẽ để em vào mắt ?" Hiện tại Thẩm Nhất Cùng vẫn là một mỹ thiếu niên da đen, tuy rằng làn da có đen, nhưng ít ra khí chất rạng ngời như ánh mặt trời, mặt mày anh tuấn, thật sự nếu hắn mập , chắc là nửa đời sau hắn sẽ thật sự chỉ có thể cùng nhìn không thấy chồn kia qua một đời.

Tiểu Hoàng nghe vậy rất tán đồng, ở bên cạnh ca ca ca ca kêu ầm lên.

Thẩm Nhất Cùng biểu tình vặn vẹo, phẫn nộ buông đũa ra , nói em không ăn nữa là được chứ gì, chị ăn không vô, vậy mà cũng không cho em ăn nữa.

Lâm Giác cao ngạo ngẩng đầu lên: "Không phục sao ? Vậy em tiếp tục ăn."

Thẩm Nhất Cùng: "Em phục."

Tiểu Kim Long ở bên cạnh không hé răng, lại tiếp tục gắp đồ ăn cho Lâm Giác.

Lâm Giác ăn no, rầm rì nói eo mình đau, Tiểu Kim Long liền đem cô ôm vào trong lòng, chậm rãi giúp nàng mát xa eo và chân.

Chu Gia Ngư nhìn đến trong mắt đều là ý cười, lại bị người bên cạnh đè lại mu bàn tay, Lâm Trục Thủy đến gần bên tai cậu , thấp giọng nói câu gì đó . Người khác liền thấy vành tai Chu Gia Ngư bắt đầu đỏ lên , cuối cùng lan ra tới gương mặt , thậm chí xuống tới cổ.

"Được không." Lâm Trục Thủy hỏi.

"Nhưng mà...... Cũng chỉ có thể chơi một lần thôi ." Chu Gia Ngư nhỏ giọng nói, "Eo của em chịu không nổi......"

Lâm Trục Thủy chậm rãi nói: "Không có việc gì, đến lúc đó có anh , anh cũng sẽ xoa xoa cho em."

Duy nhất cẩu độc thân Thẩm Nhất Cùng phẫn nộ quăng luôn chén, xoay người đi luôn , hắn hiện tại ăn cẩu lương ăn tới sắp nghẹn đến chết rồi , thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình có phải thật sự là cẩu độc thân không.

Bất quá nói trở về, tưởng rằng thoát đơn thân rất dễ dàng, Thẩm Nhất Cùng nghĩ đến từng đống sính lễ để trong nhà kia , lại bắt đầu phát sầu.