Giang Chẩn trước tiên ép ta xuống bàn, hôn ta đến mức hồn vía lên mây, khiến ta cứ ngỡ sẽ là một đêm say mê quấn quýt.
Nào ngờ đúng lúc tâm thần hỗn loạn, chàng lại ghì chặt ta rồi bất ngờ... cù lét.
Hôm sau, Giang Chẩn đích thân ban cho bốn nha đầu của ta bốn chức nữ quan chính tam phẩm, bổng lộc mỗi tháng phải gọi là phong phú.
Bốn người kia vui vẻ nhận chức, thành nữ quan danh chính ngôn thuận.
Nhưng điều khiến người ta há hốc mồm lại là chuyện sau đó.
Mỗi khi Giang Chẩn đến cung ta, bốn người không hề ra nghênh đón, càng không cúi đầu cảm tạ, mà nghiêm mặt đứng thành hàng, đồng thanh bẩm:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Chúng thần là người của nương nương.
Mong hoàng thượng tự trọng, tuyệt đối đừng sinh lòng mộng tưởng, càng không được tùy tiện tính toán đến bọn thần!”
Ha ha ha… Giang Chẩn tức đến tím mặt, lập tức khẩu chiến với cả bốn người.
Nhưng — một mình đấu với bốn cái miệng lanh chanh, kết quả hiển nhiên là: bại trận.
37.
Năm ta được sắc phong làm Quý phi, liền mang thai ngay trong năm ấy.
Giang Chẩn mừng rỡ ra mặt, vào triều thì huênh hoang khoe khoang, nói nào là trời thương người hiền, thai này ắt sẽ sinh quý tử.
Thậm chí còn tiện miệng khen luôn phụ thân ta – Văn Thắng – rằng bí thuật phòng the người truyền cho chàng quả nhiên hiệu nghiệm vô cùng.
Xì, cái chuyện mất mặt như thế mà cũng dám mang lên chính điện để ba hoa!
Giang Chẩn không sợ bị ghi vào sử sách làm trò cười thiên cổ à?!
Quả nhiên, đám đại thần trong triều như ong vỡ tổ, xôn xao bàn tán khắp nơi.
Chuyện còn chưa kịp lắng xuống, từng người từng người lại rối rít tiến cử bản thân, tranh nhau muốn dạy Giang Chẩn “thuật phòng the”.
Cuối cùng còn kết bè kéo cánh, cùng nhau chèn ép phụ thân ta, cấm tiệt ông không được nói riêng với hoàng đế về mấy chuyện linh tinh đó nữa.
Thế này chẳng phải là “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn” sao?
Giang Chẩn lúc đầu cũng ngơ ngác không hiểu nguyên do, sau mới tra ra chân tướng — thì ra đám đại thần ấy thấy phụ thân ta một hơi sinh liền ba cô con gái, sợ thuật phòng the của ông sẽ khiến Giang Chẩn chỉ toàn sinh công chúa, không có nổi một đứa con trai.
Phụ thân ta, xưa nay nổi tiếng tính tình hiền lành như con chim cút, cuối cùng cũng tức đến phát cáu.
Ngay tại chính điện, ông phất tay áo bỏ đi, ngang nhiên dâng sớ cáo quan, về nhà mách mẫu thân ta cho hả giận!
Con gái chính là tử huyệt cả đời của phụ thân ta.
Ai dám chê con gái không tốt, ông nhất định sẽ trở mặt với kẻ đó cho bằng được.
Đại tỷ và Nhị tỷ của ta vẫn thường tỏ ra ghen tị với ta, thi thoảng lại vào cung lấy cớ thăm hỏi, thực chất là muốn “hít” ít vía từ thai rồng.
Không ngờ cái thai rồng này quả thật linh nghiệm — mới chỉ hơn một hai tháng, cả hai tỷ tỷ cũng lần lượt được chẩn đoán là đã mang thai.
Tính ra, ba đứa trẻ này sinh ra chắc cũng chỉ cách nhau chưa đến một tháng.
Mẫu thân ta nghe xong tin thì tức đến nghiến răng ken két, giậm chân nói:
"Lúc thì chẳng đứa nào có tin gì, giời thì cả ba cùng đến một lượt!
Ba đứa các ngươi đẻ sát nhau thế này, đến lúc đó bảo ta trông coi đứa nào trước?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba tỷ muội ta nhìn nhau, còn chưa kịp nghĩ cách, thì Nhị tỷ – Văn Thanh Khê – đã cười hì hì lên tiếng:
"Hay là… bốc thăm đi?"
Chỉ nghe “bộp” một tiếng, mẫu thân ta bật dậy khỏi ghế, giận dữ chỉ tay vào Nhị tỷ, lớn tiếng quát:
"Văn Thanh Khê!
Ta cảnh cáo con, lần sau còn dám nói đến chuyện bốc thăm nữa, ta sẽ đích thân gạch tên con khỏi gia phả nhà họ Văn!"
Dù rằng tên của Nhị tỷ vốn dĩ chẳng bao giờ được ghi vào gia phả, nhưng nàng vẫn bị dọa cho run bắn, lập tức rối rít cam đoan không dám tái phạm nữa.
Ba tỷ muội ta nhường qua nhường lại một hồi, vẫn chẳng bàn ra được kết quả.
Cuối cùng, cả bọn dứt khoát trút luôn trách nhiệm lên đầu mẫu thân, bảo rằng:
“Dù sao thì cũng chẳng thể cùng sinh một ngày, ai sinh trước thì người lo cho người ấy là được.”
Ai ngờ… đúng là không sinh cùng một ngày thật, mà lại sinh liền ba ngày!
Ta sinh vào rằm tháng Tám. Đại tỷ sinh ngày mười sáu. Nhị tỷ sinh ngày mười bảy.
Tội nhất là mẫu thân — ba ngày ba đêm không được chợp mắt, mệt đến mức thốt lên:
“Ta sắp cạn cả cái mạng này rồi, đầu óc thì đặc sệt như khúc gỗ.
Năm tới thi thơ gì nữa, chắc đến một chữ cũng chẳng nặn ra nổi!”
Ta sinh nở khá thuận lợi, nhưng theo lời Thu Thực kể lại, đêm ấy Giang Chẩn vẫn đứng ngoài phòng sinh chờ suốt một đêm, sắc mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu vì thức trắng.
Hai bàn tay in đầy dấu răng — chính là do hắn căng thẳng quá mà cắn vào tay mình để giữ bình tĩnh.
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy, chàng đã ngồi đó, cạnh giường, lặng lẽ canh ta suốt một ngày không rời.
Kể từ khi đăng cơ, đây là lần đầu tiên chàng bãi triều.
Sau khi ta mãn cữ, chính tay Giang Chẩn ôm ta vào phòng tắm của chàng, tự mình tháo búi tóc cho ta, chậm rãi gội đầu, xả tóc.
Trong làn nước ấm, thân thể hai người kề cận, da chạm da, hơi thở hòa quyện.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian quay ngược — trở về thuở ban đầu ta mới nhập cung, lòng ngập tràn xao xuyến.
Ta và đại tỷ đều hạ sinh con trai, chỉ có nhị tỷ là sinh được một tiểu công chúa bảo bối.
Nghe nàng kể, cô bé ấy ngoan lắm, từ lúc sinh ra đã rất dễ dỗ, chỉ cần ăn no là liền khúc khích cười suốt cả ngày.
Nhị tỷ phu yêu đến mê mệt, suốt ngày chỉ mong ở nhà chơi với con gái, cưng chiều đến độ sắp làm rớt cả chức quan vì tiếng cười của con.
Ta và đại tỷ nghe mà ghen tị không thôi, ngay cả Giang Chẩn cũng nửa đùa nửa thật nói:
“Giờ đã có tiểu hoàng tử rồi, lần tới có thể xin một tiểu công chúa.”
Sau khi làm phụ thân, tính tình chàng chẳng thay đổi là bao, mỗi lần đến bên ta đều nán lại chơi đùa cùng tiểu hoàng tử.
Theo lời Hạ Thiền kể, thậm chí còn từng trông thấy chàng lén ăn vụng cháo táo nghiền của con trai.
Đang miên man suy nghĩ, chợt một trận ớn lạnh tràn qua khiến ta rùng mình, vội đưa tay che miệng, cố nén lại vài cái hắt hơi nho nhỏ.
Giang Chẩn nghe thấy, lông mày lại nhíu chặt hơn vài phần, đường giữa trán như thắt lại thành một nút rối, vòng tay ôm lấy ta cũng siết chặt thêm.
Hai năm sau, chúng ta — ba chị em — lại mang thai gần như cùng thời điểm.
Lần này, ta và đại tỷ đều toại nguyện sinh được con gái, còn nhị tỷ lại đổi vận sinh con trai.