Ngự Thuỷ Trầm Lưu

Chương 47



Sau đó, lại có mấy vị võ quan mà ta chẳng nhớ nổi tên liên tục tới lui báo cáo, nói năng nhanh gọn, hành lễ xong lại rời đi. 

Những điều họ bẩm báo với Giang Chẩn, ta nghe không hiểu hết, nhưng dường như… mọi việc đêm nay đều diễn ra suôn sẻ, hoàn toàn nằm trong dự liệu của chàng.

Rốt cuộc thì, mọi sóng gió trong thành Trường An, cũng không thể vượt ra khỏi sự khống chế của vị chủ nhân đích thực của nơi này.

 

Giang Chẩn bận rộn một lúc lâu, cuối cùng mới xoay người lại, hướng về mọi người phía trên cổng thành nói:

 

“Đêm nay khiến mọi người kinh sợ rồi. 

Phản quân đã bị tiêu diệt, tất cả theo trẫm hồi cung.”

 

Dứt lời, chàng sải bước tiến tới trước mặt, nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói:

 

“Thanh Giản, chúng ta đi thôi.

Đi kết thúc tất cả những ân oán này.”

 

Ta khẽ gật đầu, rồi sánh vai cùng chàng, chậm rãi bước xuống khỏi cổng thành hoàng cung.

 

33.

Giang Chẩn nắm tay ta, dọc theo hành lang, đưa ta thẳng tới phía sau chính điện. 

Chàng ra lệnh cho người lén đưa ta ẩn sau tấm bình phong. 

Theo tổ chế, phi tần không được phép bước vào chính điện triều đình, nhưng Giang Chẩn nói:

 

“Bất kể tổ chế thế nào, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến kết cục của phủ Hiền Vương.”

 

Trong điện, các đại thần được Giang Chẩn lưu lại từ sớm đã xếp thành hàng nghiêm chỉnh. 

Ta đứng yên sau tấm bình phong, chỉ vừa liếc mắt nhìn bố cục của đại điện một cái, thì Giang Chẩn đã bước vào.

 

Chàng không nhanh không chậm, đi thẳng tới ngự tọa, ngồi xuống long ỷ, thần sắc thản nhiên như thể đang yêu cầu dâng trà, chứ không phải chuẩn bị phán xét đại nghịch.

 

Không bao lâu sau, tám chín tên tội đồ, tay chân bị trói chặt, thân thể tả tơi, mặt mày bầm dập, bị áp giải vào đại điện. 

Có vài kẻ vừa vào cửa đã gào khóc, quỳ sập xuống đất, vừa mắng c.h.ử.i bản thân, vừa vừa van xin hoàng thượng tha mạng.

 

Chỉ duy nhất một người, đứng lặng phía xa, chẳng quỳ, chẳng cầu xin, cũng không mở miệng nói câu nào. 

Sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt trống rỗng, tựa như tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn.

 

Chư vị đại thần trông thấy cảnh này, ai nấy đều xì xào bàn tán, thì thầm trao đổi ánh mắt, không khí trong chính điện ngày càng căng như dây đàn.

 

Ta khẽ hé mắt nhìn xuyên qua tấm bình phong, chỉ thấy kẻ đứng yên đó — trên mặt có một vết thương lớn, mắt trái bị băng kín bằng vải trắng, m.á.u vẫn rịn ra từng giọt. 

Trên mặt và cổ chằng chịt những vết bỏng, diện mạo đã hoàn toàn bị hủy hoại.

 

Giang Chẩn dường như không hề vội vã mở lời, chỉ bình thản lật từng trang danh sách trong tay, mặc kệ bọn tội đồ bên dưới gào khóc t.h.ả.m thiết. 

Chỉ đến khi giọng họ bắt đầu khản đặc, chàng mới khẽ ho một tiếng .

Chỉ một tiếng ho nhẹ thôi, cả đại điện lập tức im phăng phắc.

 

“Chư khanh ái, đêm nay có một chuyện khiến trẫm rất thắc mắc.

Những tên tội nhân này muốn mạng của trẫm, điều đó trẫm đã biết từ trước.

Nhưng… tại sao bọn chúng lại phải tấn công thiên lao?”

 

“Trẫm vừa mới lật qua toàn bộ danh sách tù phạm, mà vẫn không tài nào hiểu được.

Các khanh nghĩ sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời Giang Chẩn vừa dứt, lập tức có một vị đại thần trong hàng đứng ra, chỉ vào đám tội nhân đang run rẩy sát đất, nghiêm giọng quát:

 

“Lũ nghịch tặc các ngươi còn không khai thật?

Vì sao tấn công thiên lao?

Nếu còn dám giấu giếm nửa lời — tất sẽ xử theo quân pháp!”

 

Một câu hỏi dứt khoát, khiến đám người kia đồng loạt im bặt.

Có kẻ ngẩng đầu liếc nhìn nhau, mặt mũi bối rối, tái nhợt.

Một lúc sau, cuối cùng một người trong số họ khẽ nhích người ngồi dậy, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống đất, giọng nhỏ như muỗi kêu:

 

“Khởi bẩm… bệ hạ, thần… đột kích thiên lao… là vì… trắc phi của Hiền Vương…”

 

Nghe được câu trả lời ấy, các vị đại thần trên triều lại bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng thì thầm không ngớt.

Vị đại thần lúc nãy tra hỏi lập tức nhíu mày chặt hơn, lại một lần nữa quát lớn:

 

“Câm miệng!

Một ả trắc phi tội tày đình, chẳng khác gì tội phụ đã đợi ngày xử trảm.

Các ngươi cứu ả ra để làm gì?

Không phải muốn cứu Hiền Vương, thì cứu một nữ nhân ấy có ích chi?

Bớt hồ đồ! Còn không mau khai thật!”

 

Tên bị hỏi càng khóc dữ hơn, cả gương mặt đầy hối hận, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy cất lời:

 

“Bệ hạ… xin bệ hạ thứ tội…

Thần không phải muốn cướp ngục để cứu Hiền Vương trắc phi,

Mà là để… g.i.ế.c ả ta cho xong!”

 

“Thần… vốn không hề muốn dính vào cái vũng lầy Hiền Vương phủ ấy

Nhưng là… bị trắc phi nắm được nhược điểm mà ép buộc.

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bệ hạ minh giám, thần bị bức mà tạo phản, thần… thần thực sự bị ép!”

 

Giang Chẩn chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía mấy kẻ kia, tay thì thong thả xoay xoay ngọc tỷ trong lòng bàn tay, vẻ mặt dửng dưng như chẳng mấy để tâm.

 

Vị đại thần kia thì lại hiếu thế sự, tiến lên mấy bước, hằm hằm quát lớn:

“Còn không chịu nói thật sao?

Đừng có mà tìm lý do thoái thác!”

 

Mấy tên tội đồ lúc này mặt đỏ bừng, mắt trừng trừng vì tức giận và nhục nhã, cuối cùng, có kẻ gục đầu khóc rống, vừa nức nở vừa nghẹn ngào khai ra sự thật nhục nhã đến tận xương tủy:

 

“Khởi bẩm… bệ hạ…

Thần… thần và mấy người đây… đều từng là những kẻ từng thầm mến trắc phi Hiền Vương.”

 

“Năm đó… khi trắc phi chưa xuất giá, nàng cao ngạo vô cùng, chẳng hề nhìn tới thần lấy một lần.

Nhưng… chẳng biết vì sao, sau khi xuất giá … ả đột nhiên thay đổi, ánh mắt khác hẳn, lại còn rất… ưu ái chúng thần…”

 

“Một ngày nọ… thần nhận được một thư tay từ trắc phi, nói rằng…

Nàng… nhớ thần khôn nguôi…

Bảo thần giả dạng người nhà họ Tô,

Đi một cỗ kiệu nhỏ, cửa kiệu có gắn một chiếc lá trúc,

Tới Hiền Vương phủ để… gặp riêng nàng.”