Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 70: Con hoang



"Sở vương điện hạ, tay ngươi ......" Trưởng Tôn Hi nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Thân thể Ân Thiếu Hạo hơi hơi lay động, hàm răng đánh nhau, lại kiên trì ngẩng đầu nhìn về phía nàng, gian nan hỏi: "Ngươi......, có sao không?" Sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn chằm chằm nàng, từ trên xuống dưới đánh giá một lần, "Có ....b·ị th·ương.... hay không?" Trên tay hắn vẫn còn m•áu tươi đầm đìa, vẫn còn truy vấn người khác.

Các vị khách nữ quyến thấy vậy, đều cho rằng Sở vương điện hạ đau đến mức choáng váng.

Trưởng Tôn Hi liên tục lắc đầu, "Không......, không có."

Ân Thiếu Hạo như được bảo đảm nào đó, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng, tức khắc nắm lấy tay b·ị th·ương thống khổ ngồi xổm xuống, thân thể càng như không tự khống chế, không ngừng phát run.

Bên kia, Thái Tử Phi kinh hồn chưa định đứng lên, vội hỏi: "Linh Tê! Muội sao rồi?"

Trưởng Tôn Hi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội nói: "Ta không có việc gì, biểu tỷ có cảm thấy bụng không thoải mái không?"

Thái Tử Phi nước mắt rớt như mưa, "Ta cũng không có việc gì." Vừa cảm động chua xót, vừa nghĩ lại mà sợ không thôi. Vừa rồi nếu không có Linh Tê che chắn phía trước mình, nếu không phải Sở vương bận tâm nàng, chỉ sợ hiện tại bụng mình cũng không xong rồi.

Hài tử! Nàng theo bản năng che kín bụng mình.

Tuy Chiêu Hoài Thái tử là người trấn định bình tĩnh như vậy, cũng bị biến cố bất thình lình làm kinh hồn sợ tới mức không nhẹ. Thấy chính miệng thê tử nói thai không có việc gì, Trưởng Tôn Hi cũng ổn, trên mặt mới khôi phục một chút huyết sắc.

Mà bên cạnh, Hứa Tường vẫn luôn kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào, "A! A......" Đã đau đến mức không nói nên lời, nàng thống khổ che mặt, kết quả lại lần nữa khiến tay b·ị th·ương, lại gào khan lên, "A......" Đau đến mức, nàng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Phần Quốc trưởng công chúa trừng lớn đôi mắt, nhìn nữ nhi bị ăn mòn đến mặt như ma quỷ, kinh tởm không chịu được, lo lắng nước thuốc kia dính vào trên người mình, có chút không dám tới gần. Ngẩn ra một cái chớp mắt, mới hét lên, "Mau mau mau! Lấy nước tới! Lấy nước rửa sạch cho Tường Nhi."

Trưởng Tôn Hi cũng tỉnh người, trong lòng biết, loại thuốc có tính ăn mòn mạnh không thể trực tiếp dùng nước. Lập tức cúi đầu cắn răng, xé mạnh làn váy, "Roẹt!", Xé xuống một mảnh lớn váy lót. Sau đó nhanh chóng gấp lại, tiến lên bọc từng vòng từng vòng trên tay Sở vương, dùng vải váy hút toàn bộ nước thuốc còn lại trên tay hắn.

Ân Thiếu Hạo thật sự là đau đến không thể nhúc nhích, tùy ý nàng đùa nghịch.

Trưởng Tôn Hi lại cẩn thận tháo từng vòng vải xuống, hô: "Nước! Trà cũng được!" Chờ không kịp người múc nước lại đây, nhận nước trà Phạn Âm đưa qua, rửa trước một lần. Đám người đem nước tới, lại không ngừng rửa, tẩy toàn bộ tân phòng đều ướt một mảng lớn, nơi nơi đều đầm đìa nước.

Ân Thiếu Hạo ngẩng đầu nhìn về phía nàng, môi hơi mỏng, đã mất đi huyết sắc trở nên trắng bệch, trên trán cũng là mồ hôi lớn hồ hôi nhỏ rớt xuống từng giọt, thậm chí gân xanh trên thái dương đều nhảy lên.

Hắn lại còn cố tình cười, "Xem ra ngươi......, có chút lương tâm."

Trưởng Tôn Hi dở khóc dở cười, "Ngươi không nói lời nào sẽ nghẹn ch·ết hả?!" Cúi đầu rửa cho hắn mười mấy lần, sau đó một lần nữa bọc lại, để tiểu thái giám cùng nhau nâng hắn đứng dậy, đi ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.

Các nữ quyến tuy rằng không dám nghị luận, nhưng đều trao đổi ánh mắt, đều đọc được tin tức trong mắt người khác.

---- không chừng lời đồn là thật sự.

Sở vương khẳng định mê đắm Trưởng Tôn Hi, ngay cả mạng mình cũng không để ý, cũng muốn che chở nàng. Càng kỳ quái hơn chính là, hôm nay vẫn là ngày đại hôn của Sở vương cùng Hứa Tường, cư nhiên không cố kỵ như thế, có thể thấy được là tình đã sâu, dứt cũng dứt không được.

Hôm nay xảy ra tuồng náo nhiệt lên xuống phập phồng như vậy, thật là quá xuất sắc.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Mà một bên khác, Phần Quốc trưởng công chúa cũng cho người mang nước lên, rửa vết thương cho Hứa Tường. Nào ngờ, mặt và tay Hứa Tường mới vừa dính nước, lại càng thêm lớn tiếng kêu thảm thiết, "A! Đau, a a......"

Các cung nhân vốn dĩ đã vô cùng sợ hãi với gương mặt bị hủy của Hứa Tường, thấy nàng gọi bậy, trên người lại nơi nơi đều là nước thuốc, ---- dính lên đã có thể muốn rớt thịt! Đều sợ tới mức không dám động.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Phần Quốc trưởng công chúa nóng nảy, "Mau! Nắm lấy Tường Nhi, đừng để nàng nhích tới nhích lui, nhanh rửa sạch sẽ cho nàng." Thấy các nô bộc kinh hách không dám tiến lên, lập tức khiển trách, "Đều tìm ch·ết có phải hay không?! Sắp tới ném toàn bộ các ngươi tới bãi tha ma!"

Dưới thúc giục của nàng, Triệu ma ma giành cởi xiêm y bao lấy tay mình trước, "Mau lên! Mau lên!" Tuy rằng biết rõ Hứa Tường đã bị hủy dung, rửa cũng không rửa về như trước được, nhưng vẫn phải làm cho Phần Quốc trưởng công chúa xem. Những cung nhân phủ trưởng công chúa bên cạnh, nháo nhào noi theo nàng, cũng cởi áo ngoài che tay mình.

Mọi người ba chân bốn cẳng, có người đi bắt tay Hứa Tường, có người giữ mặt nàng. Một thái giám khác bưng nước lên, tiếp tục rửa, Hứa Tường liều mạng la hét, "A......!" Hiện trường một mảnh người ngã ngựa đổ.

Trưởng Tôn Hi mắt lạnh nhìn, nhưng không muốn giải thích không thể trực tiếp dùng nước rửa sạch.

Trước đó Hứa Tường bởi vì không thể chịu đau, lăn qua lăn lại trên mặt, sớm đã làm nước thuốc dính khắp người, nơi nơi đều là miệng v·ết th·ương. Hơn nữa Phần Quốc trưởng công chúa trực tiếp dùng nước tẩy sạch, không xử lý thích đáng, khiến miệng v·ết th·ương ban đầu càng sâu hơn. Khuôn mặt vốn hoa dung nguyệt mạo, giờ phút này phảng phất như lệ quỷ dưới địa ngục, trên tay, trên cổ nàng, nơi nơi là từng mảng, từng miệng v·ết th·ương, quả thực chính là cực kỳ bi thảm!

Các vị khách nữ đều kinh tởm không thôi, lần lượt lui về phía sau.

Dường như đã thống nhất thương lượng xong, tất cả đều dựa đến chân tường, sợ bị nước thuốc hại người trên thân thể Hứa Tường dính lên, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật là nhìn nhiều thêm một cái nửa đêm cũng phải gặp ác mộng!

Trưởng Tôn Hi nhìn về phía Sở vương, thấp giọng nói: "Ngươi kiên nhẫn chút, đại phu hẳn là sắp đến rồi."

Ân Thiếu Hạo còn cười, "Không vội."

Lời nói có thể nói, nhưng thân thể lại hoàn toàn không phối hợp.

Ngoài trời đang lạnh, gương mặt tuấn mỹ phong lưu của hắn lại treo đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng như một tờ giấy. Tuy rằng không kêu gào thảm thiết như Hứa Tường, nhưng lại vẫn luôn ngầm cắn răng, đôi mắt ửng đỏ, rõ ràng độ đau đớn đã vượt qua người bình thường tưởng tượng! Mặc dù hắn là một đại nam nhân tự phụ cuồng vọng, chịu đựng loại ăn mòn đau nhức này, cũng là mười hai phần khó có thể chịu đựng.

Chỉ chốc lát sau, đại phu Sở vương phủ chạy lại đây.

Đại phu cũng không có biện pháp đặc biệt nào, rốt cuộc nước thuốc đã dính lên, thịt cũng bị ăn mòn, cũng không thể bổ sung vào được. Chỉ có thể bôi một ít thuốc mỡ mát lạnh dễ chịu, băng bó lại một lần nữa, dặn dò: "Mỗi ngày đổi thuốc sớm tối hai lần, nhớ sử dụng nhiều nước rửa, sau đó......, chờ thịt mới mọc ra."

Ân Thiếu Hạo cũng không phải quá mức để ý, cùng lắm thì, trên tay lưu lại một vết sẹo to thôi.

Khi ánh mắt phức tạp của Trưởng Tôn Hi nhìn về phía hắn, còn nhếch miệng cười nói, "May mắn b·ị th·ương là tay trái không phải tay phải, không ảnh hưởng việc kéo cung cầm kiếm về sau, không sao cả."

Trưởng Tôn Hi muốn nói một câu, "Ngươi bớt thể hiện đi!" Lời nói đến bên miệng lại biến thành, "Dưỡng thương cho tốt đi." Mặc kệ trước kia hắn đối xử với mình có bao nhiêu ác liệt, nhưng hôm nay hắn cứu mình, là không thể phủ nhận. Hơn nữa việc này cũng không đơn giản như hắn nhận nhầm Hứa Tường, nhảy xuống hồ cứu người, loại thương tổn này chính là vĩnh viễn.

Chẳng sợ hắn hiểu lầm mình là muội muội hắn, mới ra tay cứu giúp, mình cũng không thể phủ nhận phần đại ân này của hắn.

Hơn nữa, Sở vương này tính tình cố nhiên rất là ác liệt, thủ đoạn cũng độc ác, da mặt lại dày, ngoại trừ vẻ ngoài có chút xinh đẹp, quả thực không có một chỗ nào đáng khen. Nhưng......, đây là hắn đối với người ngoài. Làm muội muội hắn, thân nhân hắn, lại thật sự không tồi.

Tình huống ngày hôm nay, giả sử là Vô Ưu công chúa sắp bị Hứa Tường hất nước thuốc, chỉ sợ người Chiêu Hoài Thái tử phải bảo vệ đầu tiên, không phải muội muội, mà là Thái Tử Phi! Với hắn mà nói, quyền lợi còn quan trọng hơn bất luận cảm tình nào.

Trên tay Ân Thiếu Hạo bôi thuốc mỡ mát lạnh, cũng hòa hoãn chút khó chịu.

Thấy nàng vẫn luôn xuất thần, thừa dịp tiếng ồn ào như quỷ khóc sói gào của Hứa Tường bên kia che lấp, hỏi nhỏ: "Đắn đo cái gì vậy? Không phải là ghét bỏ tay của ta sẽ lưu sẹo, cảm thấy quá xấu chứ."

Trưởng Tôn Hi quả thực có chút hết chỗ nói rồi.

Cảm kích vừa mới sinh ra với hắn, lại bị chút ác liệt tuỳ tiện này đánh mất. Lại nhớ đến trước đó hắn hiểu lầm mình câu dẫn hắn, năm lần bảy lượt muốn đuổi gi·ết mình, nhịn không được chửi thầm trong lòng, ---- chịu tội cũng đáng! Đều là trời cao xem không vừa mắt, thưởng cho hắn!

Ân Thiếu Hạo thoạt nhìn thần sắc nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật tay vẫn rất đau, bộ dáng cười rộ lên có chút cứng đờ vặn vẹo, "Bất quá chỉ lưu lại vết sẹo có hơi xấu thôi, ta không để bụng, ngươi đừng lo lắng." Hứa Tường khóc mù mịt trời đất, quá trùng hợp, việc này làm cho hắn nhân cơ hội nói được không ít lời.

Trưởng Tôn Hi tức giận nói: "Yên tâm, ta càng không để bụng."

Ân Thiếu Hạo "Hắc hắc" cười, đụng chạm đến miệng v·ết th·ương trên tay, lại đau đến nhẹ nhàng "xít" một tiếng. Tuy rằng trên tay đau, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn rất cao hứng. Thứ nhất, làm thái độ Trưởng Tôn Hi thay đổi được chút ít, tuy rằng rất là nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là khởi đầu tốt. Thứ hai, tiện nhân Hứa Tường kia, làm hại mình như vậy, sau này cũng có lý do không để ý đến nàng. Còn thứ ba, đã nghĩ được một biện pháp tốt có thể gi•ết ch·ết nàng.

Còn vết sẹo lưu lại trên tay, vừa rồi nói không để bụng cũng không phải dỗ dành muội muội, thật đúng là không sao cả.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Nhưng hắn không để bụng, Hứa Tường không thể không để bụng nha.

Một cô nương gia tuổi còn trẻ, bị thương trên mặt, ---- cho dù mọc ra thịt mới, vậy cũng là gồ ghề lồi lõm, tương đương hoàn toàn hủy dung! Loại kết cục xấu khủng bố như vậy, đừng nói Hứa Tường không tiếp thu được, chính là Phần Quốc trưởng công chúa cũng không thể trấn định, tức giận đến dậm chân, khiển trách đại phu, "Ý ngươi là, không có biện pháp khác!"

Đại phu Sở vương phủ sợ tới mức quỳ xuống.

Phần Quốc trưởng công chúa gằn giọng nói: "Mau nghĩ cách, mau lên!"

Đại phu kia dập đầu "Thùng thùng", xin tha nói: "Trưởng công chúa điện hạ, tiểu nhân thật sự là y thuật nông cạn, này......, này vẫn nên thỉnh các thái y cùng nhau hội chẩn, lại thương nghị biện pháp khác thôi."

Buồn cười! Các thái y có thể thương nghị ra biện pháp gì? Trưởng Tôn Hi cười lạnh trong lòng, chẳng lẽ còn có thể cấy da như ở hiện đại? Ha hả, Hứa Tường này tâm địa ngoan độc, sau này lại mang khuôn mặt khủng bố như vậy, mỗi ngày soi gương, tự mình hù ch·ết mình mới tốt.

Hứa Tường vẫn luôn đau đến kêu khóc, khóc đến đôi mắt sưng lên, tròng mắt đỏ, cuối cùng khóc đến tắt tiếng. Chỉ còn lại từng đợt nức nở, từng đợt nghẹn ngào, "Ô, ô ô......" Má trái nàng cơ hồ bị nước thuốc ăn mòn toàn bộ, gồ ghề lồi lõm, bộ dáng khóc lên đã không thể dùng từ xấu để hình dung nữa, quả thực chính là bộ mặt dữ tợn!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com