Trong Phiếm Tú Cung, màn tiêu sa lay động thật mạnh.
Dường như đã bị không khí nơi này ảnh hưởng, hoàng đế không còn uy nghi và sắc bén khi ở Kim Loan Điện nữa, khí sắc bình tĩnh ôn hòa, bước nhẹ khẽ đi vào. Hắn không cho người thông báo, các cung nhân tự nhiên không dám tùy ý lên tiếng. Tới bên trong tẩm các, đại cung nữ Phụng Châu ra đón, "Thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng đế hỏi: "Hoàng quý phi đang ngủ?"
"Không có, nương nương đang xem kinh Phật."
Sắc mặt hoàng đế liền có vài phần không vui, nhưng không nhiều lời, nhấc chân đi vào.
Nội đường cùng chỗ nghỉ ngơi dùng một kệ gỗ tử đàn ngăn cách, bên trên bày biện các loại đồ sứ, bồn cảnh đơn giản, có một loại hương vị thanh dật lịch sự tao nhã. Giữa nội đường treo một bức tranh thị nữ đồ với nét vẻ tỉ mỉ, thiếu nữ tuổi tròn trăng trong bức họa nghiêng nghiêng người, mi như núi xuân, mắt như thu thủy, đang giơ quạt bướm. Nét vẽ cực kỳ tinh mỹ xảo diệu, mỹ nhân sinh động như thật, linh động hoạt bát, phỏng như người thật.
Mà trước tranh, bóng dáng một nữ tử ôn nhu nhã nhặn lịch sự đang ngồi.
Phụng Châu hô một tiếng, "Nương nương, Hoàng thượng tới."
Hoàng quý phi mặc một bộ xiêm y mộc mạc màu xanh nhạt, ẩn ẩn ám văn, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. Chẳng qua giữa làn váy nàng, được đính hạt châu thủy tinh sáng lóng lánh, áo khoác vải sa cánh ve. Nàng nhấp thân, cả người liền nhấp nháy rực rỡ theo, giống như được ngàn sao vây quanh, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Kỳ quái chính là, mỹ nhân ở trong phòng như thế còn mang theo mũ có rèm tiêu sa trên đầu, thấy không rõ nhan sắc thật của nàng.
"A Tự." Hoàng đế nhẹ giọng kêu.
"Hoàng thượng tới." Hoàng quý phi ngữ khí nhàn nhạt, không thấy vui mừng, cũng không thấy bất luận khẩn trương bất an nào. Nàng đi đến trước mặt hoàng đế phúc thân, chờ hoàng đế ngồi xuống, lại tự mình nhận chén trà trong tay Phụng Châu đặt xuống, sau đó cũng ngồi xuống, trong lúc đó không hề nói một câu.
Hoàng đế đã sớm quen tính tình thanh lãnh này của nàng, chẳng qua lúc tầm mắt quét đến kinh Phật, vẫn là có chút không vui, "Nàng đừng luôn xem mấy kinh Phật này, xem nhiều quá, lại không có chút hương khí nhân gian nào, cứ như mấy tượng Bồ Tát bằng gỗ kia."
"Thần th·iếp nhàn rỗi không có việc gì, chỉ có mấy thứ này gi•ết chút thời gian." Tiếng nói Hoàng quý phi khàn khàn, nhàn nhạt nói: "Nếu Hoàng thượng không thích, vậy sau này thần th·iếp xem ít đi một chút, làm thêm ít xiêm y giày vớ cho Hàm Nhi."
"Vậy cũng không cần." Hoàng đế nói: "Tội gì khiến đôi mắt mệt chết? Chỉ là cho dù nàng không tính ra ngoài gặp người, cũng nên thường xuyên đi lại trong sân một chút, nhìn xem hoa cỏ, nuôi chó, nuôi mèo gì đó giải buồn."
Hoàng đế vừa nghe nàng xa lạ như thế liền không thoải mái, "Cái gì lĩnh mệnh với không lĩnh mệnh? Trẫm đây là quan tâm nàng." Lại nghĩ, lại đây gặp nàng không phải vì bực bội, ráng tiêu hỏa, "Trẫm tới, nói với nàng một chút chuyện Trưởng Tôn Hi."
Thời trẻ Hoàng đế từng dặn dò, lệnh cho cung nhân Phiếm Tú Cung không được tùy tiện khua môi múa mép, để cho Hoàng quý phi an tâm tĩnh dưỡng, cho nên nghe nàng hỏi như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái. Đơn giản nói lại phong ba tại Sở vương phủ, sau đó nói: "Hiện giờ nháo thành như vậy, cả thế gian đều biết Sở vương có liên quan đến Trưởng Tôn Hi, lời đồn đãi chắc là đè không được." Ngữ khí hơi ngừng, "Chính là trẫm đã hỏi nàng, nàng lại nói không muốn gả đi Sở vương phủ."
Hoàng quý phi yên lặng một cái chớp mắt, "Không đi cũng tốt, đi, bất quá là bị khinh bỉ thôi."
Hoàng đế thở dài: "Nhưng cũng không thể cứ như vậy hao hết cả đời nàng, tương lai sớm hay muộn cũng phải gả chồng. Nàng đã nháo cùng Sở vương đến không rõ không ràng như vậy, không đi Sở vương phủ, nơi nào còn có người dám muốn nàng? Kỳ thật, trước đó thật ra Việt Vương có xin cưới, bất quá lúc ấy trẫm cảm thấy hắn hồ nháo, liền cự tuyệt. Huống hồ trước mắt như vậy, Việt Vương tự nhiên cũng không chịu cưới."
Thanh âm Hoàng quý phi nhàn nhạt, "Mọi người đều có duyên phận, không thành cũng do thế."
Kỳ thật trong lòng hoàng đế cũng nói không rõ, rốt cuộc là để Trưởng Tôn Hi thuận lợi gả cho người tốt, hay cứ cả đời không gả như vậy càng tốt hơn? Trên mặt tình cảm, có chút không cam lòng cứ buông tay như vậy; về lý trí, lại cảm thấy không nên trì hoãn cả đời nàng, cho nên dứt khoát vứt vấn đề khó này ra ngoài.
Hắn hỏi: "Nàng cảm thấy, nên an bài Trưởng Tôn Hi như thế nào đây?"
Hoàng quý phi không lên tiếng, như là lâm vào trong cân nhắc cùng rối rắm.
Hoàng đế đợi một lát, sau đó nói: "Trẫm nghĩ." Trong mắt hắn hiện lên một mảnh phức tạp, "Bằng không cứ cho nàng ở trong Ngự Thư Phòng trước, chờ tuổi nàng lớn, đến khi muốn sinh con dưỡng cái......" Cho đến lúc này, mình đã là lão nhân qua tuổi nửa trăm, cho dù lúc đó vẫn còn sống, cũng nên đánh mất những chấp niệm đó.
Khăn che mặt của Hoàng quý phi lay động, tựa như đang chờ bên dưới.
Hoàng đế nói tiếp: "Trẫm thấy tình tỷ muội của nàng và Thái Tử Phi vô cùng tốt. Qua mười năm tám năm nữa, Thái Tử Phi khẳng định đã nhi nữ song toàn, thị thiếp Đông Cung cũng sẽ không thiếu, thêm một người, thiếu một người đều không sao cả." Nữ nhân bị Sở vương coi trọng, người khác không dám trêu chọc, cũng chỉ có đế vương đời kế tiếp dám tiếp nhận, "Để cho nàng... làm thị thiếp cho Thái tử thôi."
"Không được!" Âm điệu vốn thô ráp trầm thấp của Hoàng quý phi đột nhiên bén nhọn lên.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Ngược lại khiến hoàng đế hoảng sợ, "Nàng làm sao vậy?" Ánh mắt lóe lóe, "Thái tử chẳng lẽ có cái gì không tốt? Chờ trẫm trăm năm sau, Thái tử chính là đế vương đời kế tiếp. Mới đầu danh phận Trưởng Tôn Hi có thể thấp một chút, nhưng làm thị thiếp tiềm để* của Thái tử, sau khi phong phi vị cũng không tính kém."
*thị thiếp tiềm để: thị thiếp hầu hạ Thái tử trước khi chính thức đăng cơ
Hoàng quý phi lắc đầu, "Không, thần th·iếp cảm thấy không ổn." Tốc độ nói chuyện của nàng hơi ngập ngừng, tựa hồ đang châm chước lời nói, "Đối với nam nhân mà nói, Nga Hoàng Nữ Anh là phúc tề nhân khó có được, nhưng với nữ tử mà nói, chán ghét nhất chính là loại cục diện chia cắt trượng phu này, chẳng phải là sẽ hỏng mất tình nghĩa của Thái Tử Phi cùng Linh Tê sao?"
Hoàng đế nói: "Thái Tử Phi không đến mức nhỏ mọn như vậy đâu."
"Thôi được, không nói Thái Tử Phi." Hoàng quý phi lại nói: "Chỉ nói với thân phận này của Linh Tê, sau này phải lấy cái gì tranh chấp cùng phi tần khác? Để nàng làm thị thiếp cho Thái tử, chỉ sợ không đợi đến Thái tử đăng cơ đại bảo, nàng......, cũng đã ch·ết trong âm mưu."
Hoàng đế khẽ nhíu mày, "Chỉ cần Thái tử luôn chịu bảo hộ nàng, như thế nào sẽ ch•ết trong âm mưu?"
Hoàng quý phi nhẹ nhàng nở nụ cười, "Hoàng thượng, không nói đến Thái tử có chịu luôn che chở Linh Tê hay không, cho dù hắn chịu, lại thật sự có thể bảo hộ được sao? Đừng quên, Hoàng hậu nương nương là ch·ết như thế nào? Thần th·iếp sao lại rơi vào kết cục hôm nay? Chẳng lẽ nói, là năm đó Hoàng thượng không chịu che chở sao?"
Hoàng đế không khỏi có chút nghẹn lời.
Ngữ điệu Hoàng quý phi du dương bi thương, thở thật dài, "Hoàng thượng nếu thiệt tình suy nghĩ cho Linh Tê, khiến cho nàng, cả đời ở Ngự Thư Phòng đi. Mặc kệ là Hoàng thượng, hay là Thái tử, đều để nàng vĩnh viễn làm tư tịch thôi."
Trong tẩm các, không khí lập tức đê mê.
Hoàng đế yên lặng hồi lâu, không phản đối kiến nghị của Hoàng quý phi, nhưng cũng không đồng ý. Hắn đứng dậy, tựa hồ muốn thoát khỏi loại cảm xúc bực bội này, nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm đi hậu viện thăm Hàm Nhi."
"Hoàng thượng đi thong thả." Hoàng quý phi đưa hắn đến chỗ rèm thủy tinh, liền dừng.
Thân ảnh cao lớn màu minh hoàng của Hoàng đế dần dần biến mất.
Phụng Châu từ bên ngoài đi đến, đóng cửa lại, thấp giọng nói nhanh: "Hù ch·ết nô tỳ! Còn may nương nương ứng đối mau, bằng không Hoàng thượng tâm huyết dâng trào, đã có thể ban Trưởng Tôn Hi cho Thái tử điện hạ."
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng.
Phụng Châu khuyên nhủ: "Nương nương, xin bớt giận." Đỡ nàng ngồi xuống, rót cho nàng chén trà, "Nô tỳ thấy, Hoàng thượng đã nghe lọt tai nương nương khuyên, hẳn là sẽ không lại ban Trưởng Tôn Hi cho Thái tử điện hạ, mà sẽ giữ lại Ngự Thư Phòng."
"Nghe lời ta khuyên?" Hoàng quý phi nhẹ giọng cười nhạo, tiếng nói nàng vốn dĩ đã rất không dễ nghe, cười rộ lên càng quái dị, "Rõ ràng là bản thân hắn luyến tiếc thôi." Ngữ khí trở nên có vài phần chua ngoa, "Chỉ sợ ta cản như vậy, ngược lại đã bổ sung cho hắn đầy đủ lý do, cả đời không thả người đâu."
Đôi mắt Phụng Châu xoay chuyển, cúi đầu, không dám tiếp tục câu chuyện này nữa.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Một đầu khác, hoàng đế tìm không gặp Giang Lăng Vương.
Vì Giang Lăng Vương đi Ngự Thư Phòng.
Lúc ấy khi Hứa Tường đại náo tân phòng, Giang Lăng Vương đang ở phía trước ăn yến hội, ---- vốn là Sở vương nạp trắc phi hắn không cần tới, nhưng bởi vì quan hệ đến Phần Quốc trưởng công chúa, Hứa Tường xem như biểu tỷ, cho nên mới nể tình đi uống rượu mừng. Đương nhiên, đây là trước khi Hứa Tường bị công khai là con hoang, hiện tại sao, còn tính biểu tỷ chó má gì nữa! Bất quá là một thứ làm hoàng thất hổ thẹn.
Giang Lăng Vương nhận được tin tức, liền vội vã đi tân phòng vương phủ tìm Trưởng Tôn Hi, kết quả người đã về hoàng cung. Hắn lại vội vàng đuổi tới Ngự Thư Phòng, kết quả Trưởng Tôn Hi bị hoàng đế kêu đi. Chờ hắn đi Thái Cực Điện, Trưởng Tôn Hi lại từ một đường khác trở về Ngự Thư Phòng, làm hại hắn lại lần nữa quay đầu chạy đến.
Cứ như vậy mấy bận, hắn vốn dĩ đã có chút yết ớt, khi nhìn thấy Trưởng Tôn Hi mặt đỏ thở hổn hển, trên trán toát ra một tầng mồ hôi hơi mỏng. Lại không chịu nghỉ ngơi uống trà, trước tiên tiến lên xoay quanh nàng vài vòng, tỉ mỉ nhìn rõ ràng, đích xác không có b·ị th·ương mới yên lòng.
Trưởng Tôn Hi cười nói: "Nhìn cái gì? Trên người ta có mọc ra hoa đâu?"
Giang Lăng Vương dậm chân nói: "Ta sợ ngươi b·ị th·ương!" Miệng khô lưỡi khô, bưng chén trà bên cạnh trà lên uống ực ực từng ngụm, "Vì tìm ngươi, cổ họng ta b·ốc kh·ói tới nơi rồi."
"Tiểu tổ tông! Trà lạnh đó." Trưởng Tôn Hi đoạt lấy trà của hắn, một lần nữa pha cho hắn chén trà nóng, "Cái dạ dày yếu như đậu hủ này của người, lại vì uống cái này hư bụng, ta đảm đương không nổi đâu."
Giang Lăng Vương lại uống ừng ực nửa chén, nhếch miệng cười nói: "Ngươi đây là lo lắng ta."
Trưởng Tôn Hi nhìn đôi mắt trong trẻo đắc ý của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, lại không thể nói mình không phải lo lắng hắn, chỉ có thể vuốt đuôi theo, "Đúng đúng, lo lắng cho ngươi." Cầm lò sưởi tay của mình đưa cho hắn, "Làm ấm tay đi."
"Uy! Ta......, ta muốn thương lượng với người chuyện này." Giang Lăng Vương có chút lắp bắp.