【Nhưng đừng có yêu trước cửa nhà tôi. Vì nếu hai người tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.】
【Hai người cũng không muốn tôi đổi thêm một bộ cửa mới rồi cộng vào danh sách bồi thường, đúng không?】
Không có ai trả lời.
Nhưng tôi biết chắc, cả Chu Hạ Xuyên và Giang Lê Sơ đều đã thấy tin nhắn.
Có lẽ, hai người họ còn mở video ra xem đi xem lại, không dám tin vào mắt mình.
Nhưng họ nghĩ gì, tôi không quan tâm.
Bởi vì hạn chót mười ngày mà tôi đã cho sắp đến, và điều duy nhất tôi quan tâm bây giờ là tiền của tôi.
Chu Hạ Xuyên thực ra chẳng có tiền.
Anh ta tự xưng là streamer game, nhưng thực chất chỉ là một kẻ ở nhà cắm mặt vào game cả ngày.
Anh ta chẳng bao giờ đầu tư nghiêm túc vào công việc này, thậm chí còn không có nổi một bộ thiết bị live stream ra hồn, nói gì đến chuyện kiếm tiền từ nó.
Từ khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn là người nuôi anh ta.
Mua sắm, nạp game, tiêu vặt,...tất cả đều dùng thẻ phụ tôi đưa cho anh ta.
Sau khi chia tay, tôi cắt ngay thẻ phụ của anh ta.
Tôi dám chắc trong tài khoản ngân hàng của anh ta không có quá 5.000 tệ.
Còn Giang Lê Sơ, với gu thẩm mỹ rẻ tiền và vẻ mặt hoàn toàn không có kiến thức về đồ hiệu, tôi đoán cô ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Vậy nên, tôi thực sự tò mò.
Không biết hai người họ đã xoay sở thế nào để gom đủ hơn 300.000 tệ bồi thường cho tôi?
Nhưng tôi không ngờ.
Không những gom đủ tiền, mà họ còn rút toàn bộ tiền mặt, đựng trong một chiếc vali, hùng hổ xách đến tìm tôi.
Vừa gặp mặt, Chu Hạ Xuyên lập tức rút một xấp tiền, định ném thẳng vào mặt tôi.
"Tô Tô! Em không phải chỉ muốn tiền sao? Anh cho em!"
Anh ta vung tay, ném mạnh xấp tiền về phía tôi.
Tôi bình tĩnh giơ tay bắt lấy, cầm lên kiểm tra.
Là tiền thật.
Tôi nhướn mày, hơi ngạc nhiên.
Chu Hạ Xuyên vẫn chưa hả giận, vội vã thò tay vào vali, rút thêm một xấp nữa định tiếp tục ném vào tôi.
Nhưng trước khi anh ta kịp làm vậy, tôi đã nhanh tay giật luôn cả vali tiền từ tay anh ta.
Tôi bình thản nói:
"Thôi đừng diễn nữa, đi ngân hàng kiểm tra tiền giả đi."
Câu nói này suýt làm anh ta nghẹn c.h.ế.t tại chỗ.
Trên đường đến ngân hàng, Chu Hạ Xuyên và Giang Lê Sơ tay trong tay.
Hai người tình tứ dính sát nhau, thỉnh thoảng ôm nhau hôn hít.
Chu Hạ Xuyên cố ý liếc nhìn tôi, muốn xem xem trên mặt tôi có chút ghen tị hay khó chịu nào không.
Nhưng thật đáng tiếc.
Anh ta chẳng thấy gì cả.
Chỉ có một sự bình tĩnh đến lạnh lẽo trên gương mặt tôi.
Tôi chỉ quan tâm đến tiền.
Hai người đó? Không đáng để tôi phí một cái liếc mắt.
Sau khi xác nhận số tiền đủ, gửi hết vào tài khoản ngân hàng, cuối cùng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện phiền phức này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi quay người định rời đi, nhưng…
"Chờ đã."
Chu Hạ Xuyên đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi cau mày, quay lại nhìn anh ta.
Anh ta mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thốt nên lời.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngay khi tôi định hất tay anh ta ra, cuối cùng anh ta cũng lắp bắp mở miệng.
Giọng nói run rẩy.
"Từ nay về sau… sông núi xa xôi, mỗi người một lối. Chúc em bảo trọng."
"Em biết không? Cả đời này, em sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông tốt như anh nữa đâu."
Đã đến nước này rồi, mà anh ta vẫn còn bày đặt diễn sâu?
Không biết là đang muốn cảm động ai nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bình thản từng chút một bẻ ngón tay anh ta ra, nở một nụ cười đầy châm chọc:
"Vậy thì tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé."
Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng, block cả hai người khỏi danh bạ và mạng xã hội.
Về đến nhà, tôi thu dọn hành lý, đăng tin bán căn hộ, rồi một lần nữa lên máy bay ra nước ngoài.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Hai tháng sau.
Căn hộ của tôi vừa được bán xong.
Giữa đêm khuya, Chu Hạ Xuyên mò đến trước cửa nhà.
Không hiểu vì lý do gì, anh ta đánh nhau với chủ nhà mới.
Kết quả?
Hai người kéo nhau lên đồn cảnh sát.
Chu Hạ Xuyên còn làm loạn, đòi tự làm hại bản thân, kiên quyết đòi gặp tôi bằng được.
Chủ nhà mới liên hệ với tôi qua môi giới, tôi mới biết được câu chuyện phía sau.
Số tiền mà Chu Hạ Xuyên trả tôi là tiền đi vay.
Nhưng không phải chỉ có 320.000 tệ.
Anh ta vay tổng cộng 500.000 tệ!
Sau khi trả nợ cho tôi.
Anh ta và Giang Lê Sơ lập tức tiêu sạch số còn lại!
Hai người đi du lịch khắp nơi, mua sắm xa xỉ.
Họ đã chơi rất vui vẻ.
Nhưng đến khi đến hạn trả nợ, hai người họ c.h.ế.t lặng.
Chu Hạ Xuyên không có tiền.
Anh ta muốn Giang Lê Sơ giúp trả một phần.
Giang Lê Sơ vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy…Giang Lê Sơ biến mất.
Không còn một dấu vết.
Cùng biến mất với Giang Lê Sơ là điện thoại và máy tính của Chu Hạ Xuyên và số tiền cuối cùng vài ngàn tệ trong tài khoản của anh ta.
Chu Hạ Xuyên rơi vào đường cùng.
Không còn chỗ nào để đi.
Và rồi, anh ta nghĩ đến tôi.
Anh ta muốn đến tìm tôi, xin tôi tha thứ.
Nhưng.
Khi đến trước cửa nhà tôi, anh ta nhìn thấy một người đàn ông khác.
Cơn giận bốc lên đầu anh ta lao vào đánh nhau với người ta.
Và thế là…
Cả hai kéo nhau lên đồn cảnh sát.
Chu Hạ Xuyên bắt đầu làm loạn, kiên quyết đòi gặp tôi.
Anh ta thậm chí còn bịa chuyện với cảnh sát:
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy!"
"Tôi có quyền gặp cô ấy!"
Môi giới bất đắc dĩ gọi điện cho tôi, giọng điệu đầy ái ngại:
"Chị ơi… Anh ta cứ khăng khăng muốn nói chuyện với chị… Chị xem thế nào?"
Tôi vừa kiểm tra email công việc, vừa bình thản trả lời:
"Không cần quan tâm. Tôi không quen biết anh ta."
"Cái gì đáng phạt thì phạt. Cái gì đáng xử thì xử."
"Tất cả những chuyện này đều là do anh ta tự chuốc lấy."
Sau khi tôi dứt lời, liền cúp máy.
Ngay sau đó, môi giới gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video Chu Hạ Xuyên nằm vật ra đất, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa gào khóc thảm thiết.
Tôi không mở video.
Tôi cũng không trả lời tin nhắn.
Bởi vì đây là kết cục do chính anh ta lựa chọn.
Không ai ép buộc anh ta cả.
Cũng không thể trách bất kỳ ai khác ngoài chính bản thân anh ta.