Người Bạn Đời Của Rồng

Chương 4



8.

Tôi nằm dài trên giường, mắt đờ đẫn như cá mất nước.

Vì tôi… mất ngủ.

Khi Long Trạch tới vào buổi tối, thứ hắn nhìn thấy là tôi đang mắt vô hồn nhìn lên trần, như thể linh hồn đã rời thân xác.

Bên cạnh giường là… những chiếc hũ lộng lẫy.

Không, không phải một cái.

Mà là ba.

Nhưng bên trong—trống không.

Không sai đâu, tôi không rơi nổi một giọt nước mắt.

Long Trạch mang đồ ăn đến, dùng cằm hất nhẹ về phía tôi: "Ăn đi."

Tôi nghển cổ nhìn hắn, giọng lười nhác: "Anh đúng là một con rồng tốt, còn biết mang đồ ăn cho tôi."

Long Trạch gật đầu, mặt không cảm xúc: "Ăn chậm thôi."

Huhu. Cảm động ghê.

Hắn còn sợ tôi nghẹn nữa kìa.

Tôi vừa ăn rong biển—món tôi thích nhất, vừa vừa ăn vừa sụt sịt: "Long Trạch, Anh  đúng là một con rồng tốt."

Nước mắt tôi vừa rời khỏi khóe mắt, liền hóa thành những viên ngọc trai, lách tách rơi đầy đất.

Long Trạch vội vàng cúi người nhặt.

Chiếc đuôi vàng óng lấp lánh của hắn ánh lên dưới ánh sáng, hài hòa tuyệt đối với mấy viên ngọc trong tay.

Nhưng còn kém xa nụ cười trên mặt hắn.

Tôi lập tức bị sắc đẹp đánh gục, đến mức quên cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn hắn: "Đẹp quá trời luôn á…"

Long Trạch nhặt hết ngọc, cẩn thận bỏ vào hũ, đặt lại gọn gàng.

Gật đầu xác nhận: "Ừ, đúng là đẹp thật."

Sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Muốn ăn thêm chút nữa không?"

Hắn… hắn dịu dàng quá đi mất…

Tôi cảm động suýt khóc, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng nơi khóe mi.

Thì nghe hắn nói tiếp: "Ăn no rồi mới có sức… khóc tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hừ.

Tôi biết ngay mà.

Con rồng này chẳng bao giờ có lòng tốt thật sự.

Nước mắt đã xoay ba vòng trong hốc mắt, bị tôi nghiến răng nuốt ngược trở lại.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Tuyệt đối không thể để con rồng bụng đen này được như ý!

9.

Tôi đặt đống rong biển sang một bên, bơi ngược về giường.

“Hứ, tôi không ăn nữa.”

Ăn no xong thì bắt tôi khóc.

Tôi từng nghe kể rồi—loài người gọi cái này là "bữa ăn trước khi chết".

Tôi bơi đến đống kho báu, nhìn trái nhìn phải:

“Oa, đá san hô ngàn năm mới có một viên nè!”

“Oa, đèn pha lê Nam Hải nha!”

“Oa, siêu trân châu Tây Hồ, to muốn xỉu luôn á!”

“Oa!!!”

Khoan đã—siêu trân châu?!

Tôi thò tay vào đống báu vật, moi ra một viên ngọc trai khổng lồ.

To, tròn, ánh lên sắc cầu vồng lung linh, tinh khiết đến mức không hề có chút tì vết.

Thế mà Long Trạch lại vứt lăn lóc không thèm để ý.

Còn ngọc trai từ nước mắt của tôi thì lại được nâng niu như bảo vật.

Tôi không hiểu, bèn hỏi: “Anh đã có viên ngọc đẹp như thế này rồi, còn giữ mấy giọt nước mắt của tôi làm gì?”

Hắn đáp: “Không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống?”

Long Trạch cúi đầu nhìn lớp ngọc mỏng dưới đáy hũ, chậm rãi nói: “Chỉ là không giống thôi.”

Rồi ngước nhìn tôi, đôi mắt bạc xám tràn đầy cố chấp: “Vì em là bảo bối.”

Mãi đến sau này, tôi mới hiểu—câu nói đó, rốt cuộc có ý nghĩa thế nào.