12.
Quả nhiên.
Chỉ cần tôi nũng nịu một cái, dù muốn gì các chị cũng đồng ý hết.
Và lần này cũng vậy — Long Trạch bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe.
Ai nói chỉ có giọng của người cá là hay nhất chứ?
Giọng của Long Trạch rõ ràng cũng rất êm tai, lại còn đẹp trai nữa.
Tôi nghe đến là vui.
Mà hễ vui lên là… tôi lại muốn hát!
Từng nốt nhạc tuyệt đẹp cứ thế nhảy ra khỏi miệng tôi. Hy vọng tối nay, Long Trạch có thể ngủ thật ngon.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm.
“Tối qua anh ngủ ngon không, Long Trạch?”
Hắn gật đầu.
“Cảm ơn em.”
Woa!!
Hắn nói cảm ơn tôi đó!!
Đúng là một con rồng biết lễ nghĩa nha.
Tôi vỗ vỗ vai hắn, rất có khí chất công chúa: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi mất ngủ cho anh.”
Hắn đáng thương vậy mà.
Tôi là công chúa người cá tốt bụng mà, tất nhiên phải chữa khỏi bệnh cho anh ấy rồi mới về nhà chứ.
Và thế là, tôi ở lại Long cung.
Một lần ở là… ở luôn cả tháng trời.
Tôi không chỉ giúp Long Trạch khỏi hẳn chứng mất ngủ, mà còn trở thành bạn thân với hắn nữa.
Tôi nghĩ, đã đến lúc… về nhà rồi.
“Tiểu mỹ nhân ngư, cái này tặng em hết.”
Long Trạch không biết lôi từ đâu ra thêm một đống đồ lấp la lấp lánh nữa, định nhét hết cho tôi.
Tôi nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Long Trạch, tôi phải về nhà thôi.”
“Về… nhà?”
Hắn sững người, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chúng ta không phải sống rất vui sao?”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
“Đúng là rất vui. Nhưng người nhà tôi sẽ lo lắng lắm. Mà sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại mà, có sao đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Long Trạch đứng yên, lặng lẽ như pho tượng.
Trông buồn hết sức.
Haizz…
Tôi là người bạn duy nhất của hắn cơ mà.
Thế nên, tôi quay lại nhìn hắn, thử đề nghị: “Hay là… anh về nhà với tôi luôn đi?”
Hắn ngẩng đầu lên cái rụp, đôi mắt còn sáng hơn cả đống bảo vật trong tay hắn.
“Được!”
13.
Long Trạch đưa tôi về nhà.
Tôi giới thiệu anh ấy với ông rùa và các chị gái của mình, nhưng mà... ai cũng sợ anh ấy hết.
Hôm đó, tôi và Long Trạch đang chơi đùa dưới biển, bỗng có một con thuyền đi ngang qua bị sóng lớn bất ngờ đánh lật.
Một người rơi thẳng xuống đáy biển.
Anh ta có gương mặt rất điển trai, mặc đồ lộng lẫy.
Là hoàng tử.
Tôi đã cứu anh ta.
Nhưng vì không thể lên bờ, tôi đành quay lại đáy biển cùng Long Trạch.
Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi đến câu chuyện “Nàng Tiên Cá”.
Nàng tiên cá đã cứu hoàng tử.
Nàng tiên cá chính là tôi.
Hoàng tử cũng đã xuất hiện rồi.
Chẳng lẽ…
Diễn biến tiếp theo là... nàng tiên cá và hoàng tử sẽ ở bên nhau?
Nghĩ đến đây, tôi cười tủm tỉm, không kìm được mà mỉm cười hạnh phúc.
Long Trạch véo nhẹ má tôi, hơi thở dịu dàng phả lên mặt tôi: “Nghĩ gì mà cười tươi thế?”
Tôi che đôi má nóng ran của mình: “Tôi nghĩ là… chắc tôi tìm được chân ái đời mình rồi!”
“Ai cơ?”
Trong giọng Long Trạch hình như có chút phấn khích.
“Là… hoàng tử hôm nay đó!”
“Tôi muốn lên bờ tìm anh ấy.”
“Tôi muốn theo đuổi tình yêu thuộc về mình!”