Người Bạn Đời Của Rồng

Chương 8



16.

“Chúng ta… chẳng phải là bạn thân nhất của nhau sao?”

Giọng tôi run run, nhưng vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.

Chẳng lẽ… tất cả khoảng thời gian bên nhau vừa qua đều là giả?

Lẽ nào… anh ấy chỉ muốn vỗ béo tôi rồi mới ăn?

Sắc mặt Long Trạch lập tức thay đổi, anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Tôi mới không thèm làm bạn thân với em!”

Xong rồi.

Anh ấy thật sự không coi tôi là bạn.

Chỉ coi tôi là đồ ăn…

Tôi cúi xuống nhìn cái bụng mình — rõ ràng dạo này tròn trịa hẳn ra.

Nghĩ vậy lại càng thấy thảm.

Thế này đúng là chẳng còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

Làm một món ăn, tôi đã đủ béo.

Làm một nàng công chúa người cá, tôi lại béo đến mức làm mất mặt cả tộc người cá…

Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt như thể sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa: “Làm nhanh đi, tôi sợ đau.”

Vừa nhắm mắt lại, đã cảm nhận được hơi thở nhẹ như lông vũ của Long Trạch phả vào mặt mình.

Ngứa ngứa.

Có một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong tim tôi.

“Cho tôi c.h.ế.t nhanh một chút đi…”

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai tôi — anh ấy đang cười?

Tại sao lại cười?

Tôi tò mò mở mắt ra.

Ngay khoảnh khắc mở mắt, một gương mặt đẹp trai phóng đại xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Và anh ấy đang... ăn môi tôi?

Sao lại… không hề đau chút nào?

Một lúc sau, Long Trạch buông tôi ra.

Trên mặt anh ấy mang theo một lớp đỏ ửng mờ mờ, đôi môi ướt bóng khẽ mấp máy: “Đây chính là điều kiện thứ ba — mỗi ngày một cái.”

Đôi mắt to tròn của tôi đầy dấu chấm hỏi: “Long Trạch, sao anh lại ăn miệng tôi?”

“Đây gọi là hôn. Là cách để cảm ơn.”

“À…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nhớ lại, mỗi lần tôi xin xỏ các chị gái thì cũng hay thơm má các chị.

Nhưng tôi chỉ thơm má thôi, còn Long Trạch lại hôn môi…

Có lẽ người rồng bọn họ có cách cảm ơn khác biệt chăng?

Nghĩ thông rồi, tôi cũng không bận tâm nữa: “Tôi đồng ý!”

“Vậy bao giờ chúng ta lên bờ?”

17.

Hôm đó, khi lên bờ, Long Trạch thật sự đã biến cho tôi một đôi chân người.

Anh ấy bước đi trên bờ cát nhẹ như không, còn tôi thì lảo đảo xiêu vẹo, y như một chú hươu con vừa mới học đi vậy.

Vốn dĩ chúng tôi đã hứa sẽ dìu nhau đi, nhưng thực tế lại thành anh ấy ngồi phè ra một bên, vừa hóng gió vừa nhìn tôi loạng choạng tập đi như đang xem xiếc.

Gần đến hoàng hôn, hai chân tôi gần như tê liệt.

Nhưng may thay, trời không phụ lòng người cá, tôi cũng tạm coi như đi được rồi.

Tôi quay lại, định báo cho Long Trạch biết tin vui ấy.

Kết quả, lại nhìn thấy... hoàng tử!

Anh ấy đang đứng cạnh Long Trạch, không biết đang nói gì mà cả hai đều cười rất vui vẻ.

Tôi vội vàng bước tới, định chào hỏi: “Chào hoàng tử, tôi là nàng tiên—”

Chưa nói xong đã nghẹn lại.

Là Long Trạch.

Tôi đã hứa với anh ấy rằng sẽ không được nói chuyện với hoàng tử.

Hoàng tử đợi mãi không thấy tôi nói tiếp, liền nhoẻn miệng cười: “Tôi là hoàng tử Dale, rất vui được gặp cô, Tiểu Mỹ.”

Thì ra anh tên là Dale… Nghe hay thật.

Nhưng mà… “Tiểu Mỹ” là gì vậy?

Tôi là công chúa người cá, không phải Tiểu Mỹ nào hết á!

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Tôi nóng nảy muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng lại chỉ phát ra được vài tiếng “ưm ưm ưm.”

Hoàng tử Dale nhìn Long Trạch đầy thắc mắc: “Tiểu Mỹ sao thế?”

Long Trạch vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng nghe kỹ thì giọng nói có chút gì đó như đang cố nhịn cười: “Cô ấy từ nhỏ đã như vậy, thỉnh thoảng sẽ không thể nói được. Chúng tôi đến đây là để tìm cách chữa trị cho cô ấy.”

Hoàng tử nghe xong liền tỏ ra tiếc nuối: “Hai người có thể tạm thời ở lại lâu đài của tôi, tôi cũng sẽ giúp tìm cách chữa bệnh cho cô ấy.”

Hoàng tử mời tôi về ở chung!

Tôi lập tức quay sang Long Trạch, dùng ánh mắt long lanh ra hiệu: ĐỒNG Ý ĐI! MAU LÊN!

Trước ánh nhìn cháy bỏng không lời của tôi, Long Trạch lạnh nhạt mở miệng: “Vậy thì đa tạ điện hạ.”

Thế là... chúng tôi dọn vào sống trong lâu đài của hoàng tử Dale.