Người Biết Chuyện Thầm Lặng

Chương 2



"Đừng chạm vào!" Tôi đã ngăn anh ta lại. "Nó dính đầy m@u’ và được chôn rất sâu, rất có thể là hu/ng kh/í giec người."

 

"Không thể nào? Làm sao có thể như vậy được..." Tần Sở Thiên im lặng trước vẻ mặt nghiêm túc của tôi.

 

"Hahaha, Kiều Hiền chỉ muốn nói đùa thôi mà nhỉ." Hứa San San tiến tới, mỉm cười ngọt ngào giải thích.

 

Tôi cạn lời ném cho cô ta một ánh mắt, lấy khăn tay trong túi ra nhặt con d.a.o lên rồi cất kỹ.

 

Sát khí trên con d.a.o này quá mạnh, người có thể chất khỏe mạnh khi chạm vào con d.a.o này sẽ gặp xui xẻo trong một khoảng thời gian còn người thể chất yếu nếu chạm vào rồi thì e là sẽ đổ bệnh nặng.

 

Tôi định bụng hóa giải sát khí trên con d.a.o rồi mới giao nó cho cảnh sát.

 

[Cạn lời, đúng là thích diễn, nếu nó đã là hu/ng kh/í thì sao không giao nó cho cảnh sát, không lẽ điện thoại nợ cước nên không gọi được sao?]

 

[Cười chec mất, vô duyên vô cớ đào ra một con d/ao thì nói rằng đó là hu/ng kh/í, rồi bỏ vào túi của mình, trông chẳng khác gì một người ăn xin.]

 

[San San lương thiện quá, cô ấy còn giúp kẻ gây rối này giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Không hổ là ngoan xinh yêu của tôi mà, là người xinh đẹp và tốt bụng nhất trong ngành giải trí này!]

 

……

 

Đạo diễn nhìn thấy khung bình luận sôi nổi của show phát trực tiếp, ánh mắt sáng rực lên, biết bản thân đã chọn đúng nhân tố rồi!

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chương trình có lượng rating và độ thảo luận rất cao!

 

4.

 

Do sự cố này nên tiến độ trồng cây bị chậm lại rất nhiều.

 

May mắn thay, sau đó tôi đã đuổi kịp, không bị tụt xuống vị trí cuối cùng.

 

Bữa trưa được phân chia theo thứ hạng, tôi và Thẩm Dịch Huyền nhận được một món thịt và một món rau.

 

"Vì đây là bữa ăn đầu tiên của mọi người khi đến đây nên sẽ do tổ chương trình cung cấp, nhưng trong quá trình quay sau đó, mọi người cần phải tự giải quyết vấn đề ăn uống."

 

Nghe lời này từ đạo diễn, các vị khách mời bắt đầu bàn tán với vẻ mặt buồn bã.

 

"Hả? Chúng ta đến đâu tìm thức ăn đây?"

 

"Gần đây có nhà hàng nào không? Hay là chúng ta..."

 

"Chúng ta không có một xu nào, vậy chúng ta có thể ăn gì ở nhà hàng?"

 

"Tôi thấy cánh đồng bên cạnh có trồng rau, trong phòng kho cũng có cần câu cá, vậy nên đồ ăn thức uống sẽ không thành vấn đề, chúng ta có thể nghĩ ra cách trao đổi một ít với dân làng khi cần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Có ai biết nấu ăn không? Tôi chỉ biết đun nước thôi."

 

Mọi người im lặng một lúc.

 

Quả thực, vấn đề lương thực rất dễ giải quyết, dù sao nơi này được bao quanh bởi núi và sông, nhưng nếu không có ai biết nấu ăn thì sẽ toi thật sự.

 

Chỉ cần chần rau và thêm chút muối là được, nhưng không hiệu quả với cá!

 

Lúc này, Hứa San San giơ tay: "Tôi biết một chút, không ấy để tôi làm!"

 

Nghe vậy, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, liên tục khen ngợi Hứa San San, ngay cả khu vực bình luận cũng khen cô đến tận trời xanh.

 

Trước giờ cơm, nhân lúc đi rửa tay, tôi thanh lọc sát khí trên con d.a.o đi rồi cất lại vào vali.

 

5.

 

Ai mà biết rằng chỉ sau bảy, tám phút, khi tôi quay lại thì đồ ăn chỉ còn lại một ít.

 

Nơi vốn là chỗ ngồi của tôi thì Hứa San San đang ngồi, trong bát của cô ta đầy ắp món ăn ngon, nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

 

Khi cô ta thấy tôi đi tới, đôi mắt hiện lên vẻ hả hê, sau đó lộ ra vẻ mặt lo lắng và bất lực: "Kiều Hiền, sao cô lại quay về rồi?"

 

"Câu hỏi của cô tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, hay là cô giải thích cho tôi nghe tại sao cô lại ngồi ở vị trí của tôi, ăn khẩu phần của tôi trước xem thế nào?"

 

Nhóm của Hứa San San là nhóm cuối cùng, thức ăn được tổ chương trình phát cho là cháo trắng và cải muối.

 

Thẩm Dịch Huyền đứng dậy, đứng chắn trước mặt Hứa San San: "Xin lỗi, cô đi lâu như vậy, chúng tôi cứ tưởng rằng cô không hài lòng với đồ ăn nên không định ăn. Phần của tôi vẫn còn nguyên, cô có thể ăn."

 

"Không được! Anh không ăn cơm thì buổi chiều làm sao có sức lực? Phần của Kiều Hiền tôi cũng chưa ăn được bao nhiêu, nếu không chê thì..."

 

Ngay khi tôi đón lấy đũa và khay thức ăn thì Hứa San San thì cô ta im bặt.

 

Cô ta không thể giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, có lẽ cô ta không ngờ rằng tôi lại định ăn đồ ăn thừa của cô ta.

 

"Đương nhiên là chê rồi." Nói xong, tôi đổ cơm vào bát cơm của Vong Tể, vẻ mặt Hứa San San càng thêm ngạc nhiên.

 

À, nhân tiện, Vong Tể là một chú chó cỏ nhỏ mà tổ chương trình cố ý mua lại từ dân làng.

 

Hứa San San vô cùng tức giận, nhưng trước ống kính, cô ta lại cố gắng kiềm chế cơn tức giận, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ uất ức.

 

Thẩm Dịch Hiên liếc nhìn tôi với ánh mắt trách móc, sau đó ôm chặt Hứa San San, nhẹ nhàng an ủi cô ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com