Trong lần phát biểu kéo dài gần hai giờ, có rất nhiều nội dung được lặp lại, nhưng chỉ có một vài thông tin quan trọng có giá trị nhất định.
Điểm mấu chốt là chuyện gì đã xảy ra với Vương Tĩnh Á dẫn đến sự thay đổi đột ngột về trạng thái của cô.
Có phải vì phát hiện ra chuyện giữa Hứa San San và Thẩm Dịch Huyền không? Nhưng dòng thời gian lại không khớp...
Tôi nhận thấy khuôn mặt của Vương Tuân trông khó coi hơn bao giờ hết.
Nhất là khi ông nhìn Thẩm Dịch Huyền, cơ hàm căng hết mức.
Tôi cứ nghĩ ông ấy tức giận vì con gái mình vẫn còn đang qua lại với tên khốn Thẩm Dịch Huyền, nhưng Thẩm Dịch Huyền lại ngước mắt lên và liếc nhanh về phía Vương Tuân.
Không hề có sự hối lỗi trong ánh nhìn đó, chỉ có sự bình tĩnh.
Như thể anh ta lường trước được chuyện này.
Sau đó anh đứng dậy và thú nhận một cách vô liêm sỉ: "Đúng, tôi và Tiểu Á đang quen nhau, trong khoảng thời gian đó, tôi ngoại tình, nên cô ấy mới rơi vào trạng thái bất ổn."
"Anh nói nhảm! Chúng ta chưa từng là mối quan hệ đó, chỉ là chiêu trò kéo fan thôi!" Hứa San San vội vàng giải thích.
"San San, đã đến lúc này rồi đừng nói dối mọi người nữa, lúc đầu tôi cũng đã nói tôi đã có bạn gái rồi, là bản thân cô bảo cô không quan tâm..."
"Im đi! Anh đang nói nhảm! Tôi không biết! Tôi không có!"
Trước cái c.h.ế.t của Uông Huệ Kỳ và lời khai của Thẩm Dịch Huyền, lời biện hộ của Hứa San San tựa hồ như nhẹ tựa lông hồng, chẳng chút giá trị.
Hầu như mọi người đều đổ sự nghi ngờ lên đầu Hứa San San và Thẩm Dịch Huyền.
Đạo diễn Tề đột nhiên nói: "Tiểu Hiền, không phải cô tìm được một con d.a.o quân đội Thụy Sĩ sao?"
17.
Tôi giơ chiếc túi nhựa kín đựng con d.a.o quân đội Thụy Sĩ lên và cho mọi người xem.
Sau một hồi tra hỏi, không ai nhìn thấy con d.a.o này.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người, có người lẩm bẩm: "Sao lại có sự trùng hợp như vậy được..."
Nhưng tôi chắc chắn con d.a.o này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Vương Tĩnh Á.
Mọi thứ lại trở về vạch xuất phát, chúng tôi chỉ có thể xử lý bữa trưa rồi nghĩ thêm giải pháp.
Nghĩ đến hành động tối qua của Vương Tĩnh Á, tôi bế Vong Tể lên, cẩn thận quan sát nó.
Chú chó con này khoảng ba tháng tuổi, có đeo một vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường, không có gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đứng dậy và đi đến tổ của nó, đẩy tấm đệm ra, để lộ lớp đất bên dưới.
Sau khi ấn thử xuống đất, bắt đầu đào bằng tay không.
Đất rất mềm, tôi đã nhanh chóng đào được thứ gì đó.
Trong đống đất có một chiếc vòng tay kim cương trông rất không hợp với chỗ đó, nó lạnh tanh, khi chạm tay vào còn khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi đã nhiều lần nhìn thấy chiếc vòng tay này trên tay Vương Tĩnh Á.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, tôi mới phát hiện đây không phải là một chiếc vòng tay đơn giản, một thiết bị định vị siêu nhỏ được khảm ở mặt sau của viên kim cương chính.
Có vẻ như mọi việc phức tạp hơn tôi dự đoán.
18.
Tôi tìm thấy Vương Tuân đang ăn một mình ở cửa phòng kho, cẩn thận hỏi: "Tiền bối, tôi có thể khám nghiệm tử thi con gái của anh không? Vì truyền thống gia đình nên tôi cũng có chút hiểu biết về phương diện này."
Biểu cảm của Vương Tuân rất phức tạp.
"Kiều Hiền! Cô không thể để cho Tiểu Á ra đi một cách yên tĩnh được sao?!" Thẩm Dịch Huyền đột nhiên xuất hiện, đứng chắn giữa tôi và Vương Tuân.
Tôi không để ý tới Thẩm Dịch Huyền mà quay người sang một bên, chờ đợi phản ứng của Vương Tuân.
"Tiểu Á nói..." Vương Tuân đặt bát đũa xuống, "Cô rất đặc biệt."
Tôi đã ngớ người, tôi không hiểu từ "đặc biệt" này có nghĩa là gì và Vương Tuân lúc này nói câu này lại có ý gì.
"Cô có thể nhìn thấy Tiểu Á không? Con bé bây giờ có ở đây không?"
Da đầu tôi căng cứng, tôi không ngờ Vương Tĩnh Á lại biết tôi có mắt âm dương.
Sau một lúc do dự, tôi thành thật trả lời: "Cô ấy quả thực ở đây."
Thân thể Thẩm Dịch Huyền run lên, Vương Tuân hưng phấn đứng dậy, đi tới đi lui, lẩm bẩm: "Tôi biết mà, tôi biết mà..."
Sau đó, ông háo hức hỏi: "Cô có thể cho tôi gặp con bé và nói vài lời với nó được không?"
Tôi lắc đầu, nhìn mái tóc hoa râm và lưng đột nhiên khom xuống của Vương Tuân, tôi hơi thương xót, lại nói: "Nếu anh có điều gì muốn nói, khi nào gặp cô ấy, tôi sẽ chuyển lời."
Ánh mắt Vương Tuân sáng lên, rồi từ từ tối lại, một lúc lâu sau, ông mới khàn giọng nói: "Tôi muốn xin lỗi, làm ơn xin lỗi con bé giúp tôi..."
Tôi gật đầu rồi lấy chiếc vòng tay ra: "Tôi tìm thấy nó ở gần đây, chắc là của con gái của anh nhỉ?"
Vương Tuân vô thức nhìn về phía Thẩm Dịch Huyền.
Thẩm Dịch Huyền nhìn chiếc vòng tay, trong mắt tràn đầy tơ máu.