Con không biết đâu, hai đứa nó mập mờ bao năm rồi!
Nhưng chẳng ai chịu phá vỡ lớp cửa sổ bằng giấy này cả, dì làm mẹ cũng sốt ruột lắm!”
Những lời nói của mẹ Lâm vang vọng mãi trong đầu Lương Mộng suốt cả đêm.
…
Sáng hôm sau.
Lương Mộng cố ý cho Lâm Thanh nghỉ một ngày.
“Đêm qua cô đi đâu vậy?” Lương Mộng nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm quầng của cô hỏi.
Tối qua Lâm Thanh về rất muộn, lúc ấy Lương Mộng đã ngủ rồi.
“Không… không đi đâu cả.” Lâm Thanh ấp úng.
Lương Mộng hiểu lầm rằng cô ấy đi hẹn hò với Lữ Châu, liền cố tình trêu chọc một câu: “Ca trực đêm mệt mỏi lắm nhỉ, tranh thủ ngủ bù đi,” rồi mới rời khỏi nhà đi làm.
Lời nói của người nói vô tâm, nhưng người nghe lại để tâm.
Lâm Thanh bối rối nghịch vạt áo, cúi đầu không nói gì.
Tại công ty.
“Cindy, hôm nay cô có hẹn với đội ngũ của Lữ Châu để thảo luận về việc ký hợp đồng đại diện, phải không?”
“Vâng, thưa Lương tổng.”
“Hãy cho mọi người về trước, tôi muốn trực tiếp thảo luận với Lữ Châu.
Cô dẫn anh ta đến văn phòng của tôi nhé.”
“Rõ.”
Nửa giờ sau.
Lương Mộng đã gặp được Lữ Châu.
Anh ta ngoài đời còn đẹp trai và rạng rỡ hơn trên truyền hình.
“Mời ngồi.”
Lương Mộng vui vẻ mời anh ngồi xuống ghế sofa tiếp khách.
Lữ Châu lịch sự ngồi xuống.
“Chuyện này thật là buồn cười, hôm qua tôi mới biết căn hộ tôi đang ở hóa ra là của anh.” Lương Mộng cười tự giễu.
Lữ Châu vội vàng giải thích: “Lương tổng, hôm nay tôi đến để bàn về hợp đồng đại diện.
Cô không cần phải vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng đến buổi đàm phán này.”
Lương Mộng mỉm cười: “Vì tất cả các yếu tố đều phải được xem xét, nên yếu tố cá nhân cũng là một phần cần được tính đến.”
“Nhưng Lương tổng…” Lữ Châu không muốn gây bất lợi cho ai.
Anh thấy Lương Mộng còn trẻ, sợ cô không hiểu rõ về thể thao, lỡ ký hợp đồng một cách mơ hồ, liền thành thật nói: “Gần đây tôi vừa thua một trận đấu…”
Lương Mộng càng thấy thú vị hơn về chàng trai trước mặt, cô càng phấn khích, cười nói: “Long Tuyền ký hợp đồng với một đại diện, chứ không phải với nhà vô địch thế giới.”
“Nhưng…” Lữ Châu không hiểu.
Lương Mộng đứng dậy, đích thân rót nước cho anh: “Không giấu gì anh, tôi cũng là một người yêu thích golf.
Trận đấu của anh tôi có xem qua, chân vô tình chạm vào bóng nên bị trừ điểm, không phải là vấn đề lớn.”
“Nhưng chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà nhiều công ty vốn định ký hợp đồng với tôi đã bắt đầu cân nhắc lại.” Lữ Châu nhắc nhở, “Cân nhắc, Lương tổng hiểu không?”
“Tôi hiểu.”
Cái gọi là “cân nhắc” chính là không ai muốn mạo hiểm.
“Không có hợp đồng đại diện thì không có giá trị thương mại.
Không có giá trị thương mại thì cũng không có cơ hội thi đấu.”
Lương Mộng nói thẳng về sự khắc nghiệt của các cuộc thi đấu chuyên nghiệp.
“Lương tổng rất hiểu rõ.”
Lữ Châu không nói thêm về bất lợi của mình nữa, vì anh tin rằng Lương Mộng, người đứng đầu Long Tuyền, đã có sự cân nhắc của riêng mình.
“Thực ra thua một lần thì có sao?”
Lương Mộng đưa cốc nước cho Lữ Châu.
“Cuộc sống không phải là một cú đánh duy nhất.
Tôi ngưỡng mộ những người có thể đứng dậy sau khi vấp ngã hơn là những người luôn ở trên đỉnh cao.”
Lữ Châu im lặng lắng nghe, anh tự tin vào khả năng của mình.
Đối với anh, việc đứng dậy chỉ là vấn đề thời gian, không phải vấn đề ý chí.
“Lương tổng, tôi hy vọng những gì cô nói không phải vì… căn nhà.”
Lữ Châu muốn xác nhận lần cuối cùng.
Lương Mộng khẳng định chắc nịch: “Ngôi nhà đó không đáng giá, nhưng anh thì có giá.”
Nói xong, cô gọi cho Cindy bên phòng marketing yêu cầu nhanh chóng xúc tiến hợp đồng.
“Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Lương Mộng chủ động đưa tay ra.
“Hợp tác vui vẻ.”
Lữ Châu nở nụ cười, đưa tay ra bắt.
Tay anh ấm áp.
Lương Mộng từng nghe nói rằng những người có lòng bàn tay ấm thường có năng lượng cao.
…
Tại căn hộ.
Một giờ chiều.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà của cô Lâm Thanh không?”
Đột nhiên có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo găng tay trắng đến gõ cửa, khiến mẹ Lâm đang mở cửa không khỏi bối rối.
Đằng sau họ còn có một người mặc áo blouse trắng.
“Phải, phải rồi.
Các anh tìm cô ấy… có việc gì không?”
“À, chúng tôi đến từ Trung tâm Y tế Quốc tế Kim Sơn IFI, đưa người thân của cô Lâm đ ến trung tâm để khám bệnh.