Diệp Yến Nhi bàng hoàng một lát, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay Diệp Du Nhiên, giọng nói mang vẻ run rẩy: “Ánh Nguyệt, chị là chị họ của em, lúc nhỏ mỗi lần em về nhà họ Diệp, buổi tối đều là chị dỗ em ngủ. Em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó được không…”
Cô ta là con gái nhà giàu có ở thành phố Vân Châu, cô ta là con gái cả nhà họ Diệp, cô ta là mợ chủ tương lai của Cung thị, cô ta không thể gánh trên lưng cái danh hãm hại em gại họ được, tuyệt đối không thể.
Nếu như chuyện này truyền đi, thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoại.
“Chị xin em, chỉ cần em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó, muốn chị làm gì cũng được.” Diệp Yến Nhi níu chặt lấy Diệp Du Nhiên, giọng điệu vội vã.
Giờ phút này cô ta đã không còn là dáng vẻ nên có của con gái cả nhà họ Diệp. Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy vừa buồn vừa hận, lòng lạnh như băng, không có chút phản ứng nào.
Diệp Du Nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Chị gọi điện thoại cho ông nội, nói chuyện sẩy thai năm xưa đều là chị vu khống hãm hại tôi, trả lại trong sạch cho tôi, tôi liền cân nhắc việc kêu anh ấy xóa đoạn ghi âm đó.”
Gần như lập tức, Diệp Yến Nhi lên tiếng từ chối: “Không thể nào!”
“Vậy chị cứ đợi đến khi thanh danh mất sạch đi.” Diệp Du Nhiên lùi một bước, hất tay cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta.
Diệp Yến Nhi đột nhiên không nói gì, im lặng một lúc, chậm rãi đứng lên, lúc nhìn Diệp Du Nhiên, trong mắt phát ra ánh sáng : “Cho dù chị nói chị làm, ông nội cũng sẽ không tin em, Tiến Dương cũng sẽ không tin em, tất cả mọi người, đều khó có thể tin tưởng em một lần nữa.”
Diệp Yến Nhi nói xong, đưa tay sửa sang lại tóc của mình một chút, sửa sang lễ phục màu trắng trên người mình, ngay lập tức liền trở thành con gái cả nhà họ Diệp thuần khiết như hoa sen trong mắt mọi người.
Diệp Du Nhiên liền giật mình, lời Diệp Yến Nhi nói khiến cô không tìm thấy chút lỗ hổng nào để phản bác lại.
Cô ta nói đúng.
Dù cho Diệp Yến Nhi chủ động thừa nhận vụ việc năm đó là cô ta vu oan hãm hại Diệp Du Nhiên, thì cũng không ai tin.
Diệp Yến Nhi nghe vậy, biến sắc, nhưng vẫn không cam chịu bị yếu thế, nói: “Trên người mang một cái danh xấu xa, cho dù có làm việc tốt đến mấy, cũng không sạch sẽ nổi, đạo lý này chắc em cũng hiểu rõ.”
Diệp Du Nhiên ném điện thoại của Diệp Yến Nhi ra ngoài , cô thét lên: “Cút!”
Diệp Yến Nhi cắn môi, nét mặt giấu đi sự không cam chịu, nhưng tình huống hiện tại là cô không thể nói gì thêm, chỉ có thể nhặt điện thoại của mình lên một cách ấm ức.