Rất nhanh, trong phòng lại vang lên tiếng của Mộ Tấn Dương.
“Diệp Du Nhiên, em vào đây.”
Diệp Du Nhiên bực mình hỏi anh: “Anh lại muốn gì nữa?”
“Gội đầu.”
Giây tiếp theo, cô liền nghe được tiếng ‘bịch’ từ trong phòng tắm vang ra, cô liền vội vàng đẩy cửa vào.
Mộ Tấn Dương đang mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, ngồi bên thành bồn tắm, phía trước là vòi hoa sen bị rơi xuống đất.
Anh vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên thì mặt liền nhăn lại, lên tiếng với giọng không vui: “Anh muốn gội đầu.”
Trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Du Nhiên cũng không biết rốt cuộc thì Mộ Tấn Dương có đang tỉnh hay không, nên cô đành nghe theo lời anh, gội đầu cho anh.
Tóc của Mộ Tấn Dương ngắn nên rất nhanh đã gội xong, trong quá trình gội đầu, Mộ Tấn Dương cũng rất phối hợp.
Đợi sau khi gội xong, Diệp Du Nhiên cầm máy sấy tóc cho anh.
Sấy được lúc, cô cảm nhận eo mình đột nhiên bị cái gì đó siết chặt, cô cúi đầu nhìn thì thấy Mộ Tấn Dương đang vòng hai tay anh ôm chặt eo cô.
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Du Nhiên, ánh mắt nửa vời không có chút sức uy hiếp nào: “Em nhanh lên!”
Sau đó cả người anh giống như không xương sống, ôm lấy eo Diệp Du Nhiên rồi dựa hẳn vào người cô.
Anh dựa đầu tóc vẫn còn ướt vào ngực cô, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Diệp Du Nhiên vốn thấp hơn anh rất nhiều, tư thế hiện giờ của hai ngưới khiến cho Diệp Du Nhiên có chút khó khăn để đưa tay ra hoạt động.
Do dự hai giây, cô lại tiếp tục sấy tóc cho anh.
Sau khi sấy khô tóc xong, cô lại lôi anh lắc lư xiên vẹo đi vào giường cho anh ngủ.
Đợi đến khi Mộ Tấn Dương đã yên vị trên giường thì cô cũng mồ hôi nhễ nhại.
Cũng may là Mộ Tấn Dương sau khi nằm lên giường thì cũng tự kéo mền lên đắp rồi không quậy phá gì nữa.
Diệp Du Nhiên lúc này mới yên tâm đi vào phòng tắm tắm rửa.