Mà ngôi biệt thư này chính là ngôi biệt thư trước đó Huỳnh Tiến Dương nhốt Diệp Du Nhiên.
Một giây tiếp theo, cửa của chiếc xe Bentley mở ra.
Sắc mặt của Mộ Tấn Dương trắng bệch từ trong xe bước ra, ngay cả cửa cũng không thèm đóng, trực tiếp đi vào trong biệt thự.
Vừa bước vào thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Nam Sơn, đằng sau là một đám thủ hạ đang đứng ngay ngắn, còn mấy người bị đánh nằm bẹp dưới đất.
Mộ Tấn Dương đi đến trước mặt Nam Sơn, giọng khàn khàn hỏi anh ta: “Người đâu?”
Từ “đâu” chỉ là một khẩu hình, không có phát ra tiếng, bởi vì cổ họng bị nghẹn, có một chút không phát ra tiếng.
“Xin lỗi, boss, khi tôi đến nơi…”
Nam Sơn còn chưa nói xong thì đã bị Mộ Tấn Dương đạp ra ngoài. Nam Sơn chịu một cước của anh, thân thể cao lớn trực tiếp ngã ra sau, có thể thấy Mộ Tấn Dương dùng nhiều sức như thế nào.
Thủ hạ đứng sau Nam Sơn khi thấy Mộ Tấn Dương đạp Nam Sơn thì vô thức lùi về sau hai bước.
Nam Sơn đau đớn ôm ngực, cắn răng đứng vững.
Anh ta hơi cúi đầu, không dám nói gì mà đứng ở đó, giống như thừa nhận lỗi lầm.
Mộ Tấn Dương giống như một con sư tử đang phát điên, không còn lý trí.
Anh đi đến trước mặt Nam Sơn, đấm lên mặt anh ta, giọng nói lạc đi: “Tôi kêu cậu đến đón người, cậu để người của tôi đi đâu rồi hả?”
Nam Sơn chịu đựng thêm một đấm này, máu ở khóe miệng cũng không lau, mặt mày vô cảm đứng đó để Mộ Tấn Dương động thủ.