Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi

Chương 7:



Có câu gì ấy nhỉ? Đau lòng cho đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh.

Nếu không phải đau lòng Trình Chính, hiện tại tôi sẽ không nằm liệt trên giường biến thành cá khô.

Người khởi xướng còn dựa vào mép giường, cầm tay tôi ngắm nghía:

“Bà xã, em tỉnh rồi à?”

Ánh mắt anh ấy sáng quắc nhìn tôi:

“Ngày hôm qua có phải bà xã đã đồng ý với anh, cho dù về sau xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không đá anh không?”

Tôi còn giận anh ấy, căm giận muốn rút tay về, khàn giọng nói: “Không có.”

Ánh sáng trong mắt Trình Chính “vèo” một tiếng tắm ngấm:

“Xin lỗi, là anh liên lụy em...”

“Là em nói! Là em đồng ý với anh, được chưa nào?”

Tôi không thể nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương này của Trình Chính, mỗi lần đều sẽ mềm lòng.

Người thông minh không rơi vào bể tình, kẻ khờ dại mắc sai lầm hết lần này đến lần khác.

Tôi là kẻ khờ dại.

Gần đây Trình Chính rất lạ, cực kỳ lạ.

Trước kia tính tình anh ấy ôn hòa, nhưng luôn mang theo vài phần xa cách như cách một tầng sa.

Nhưng từ sau khi dọn đến đây với tôi thì luôn cố hết sức tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, còn luôn lặp lại bắt tôi hứa hẹn sẽ không vứt bỏ anh ấy.

Giống như tôi là một đứa con gái cặn bã đầy lịch sử đen tối vậy.

Mãi đến ngày đó, tôi làm nũng chơi xấu nói thân thể không thoải mái nên anh ấy bớt lăn lộn vài lần, đêm ngủ không say như xưa.

Trong lúc mơ màng dường như tôi nghe thấy người bên cạnh xuống giường.

Lại không nghe được tiếng xe lăn.

Không có xe lăn, sao Trình Chính đi ra ngoài?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi.

Tôi cố mở mắt, chỉ thấy được bóng dáng Trình Chính chợt lướt qua cửa.

Hình như anh ấy...

Đứng?!

Tôi lập tức mở to mắt.

Đương nhiên tôi sẽ không ngu đến mức cho rằng đây là kỳ tích y học. Khả năng duy nhất là đồ khốn có bề ngoài đáng thương này giấu giếm tôi điều gì.

Tôi nhanh chóng đứng dậy đi theo.

Đêm lạnh như nước, Trình Chính lạnh lùng đứng ở nơi đó, coi như không thấy người quỳ gối trước mặt xin tha.

Thậm chí nâng chân lên, nghiền ngón tay của người đàn ông trung niên cầm đầu.

Tôi tức tới bật cười.

Cái nhà rách này của tôi, vậy mà có một ngày có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đang lúc tôi rối rắm bây giờ lao ra mắng chửi người có thể tổn hại uy lực của anh lớn Trình này không thì anh ấy như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt anh ấy mềm nhũn, lại sắp lộ ra dáng vẻ đáng thương ngày thường.

Diễn nghiện rồi phải không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com