Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 19



Buổi tối Tống Thiền mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ là những cảnh cuộc sống hàng ngày diễn ra rời rạc, cô có một công việc bận rộn nhưng lại rất có ý nghĩa, giống như thành phần tri thức trên tivi, mỗi buổi sáng và cuối tuần cô đều ra ra vào vào các quán cà phê.

Với lại mỗi lần cô ra khỏi những nơi khác nhau đó đều sẽ có một chiếc ô tô chạy tới, chiếc ô tô đó là đang chờ cô, cô vội vã chạy lại lên chiếc xe đó.

Tống Thiền ở trong mơ nghe thấy chính mình liến thoắng không ngừng với người đàn ông trong xe về vấn đề gì đó, cô lo lắng người đó có thể sẽ cảm thấy khó chịu. Cô muốn nhìn anh ta, gương mặt người đàn ông lại rất mơ hồ, nhưng có thể lờ mờ thấy được khóe môi hơi nhếch lên -- vậy mà anh ta rất kiên nhẫn.

Sự thật chứng minh Tống Thiền đoán không sai, người đàn ông nhanh chóng tiếp lời cô, thảo luận với cô, nhưng nội dung cuộc trò chuyện dường như chỉ là chuyện công việc.

Tống Thiền tỉnh giấc, cô ngồi dậy, nhìn mọi người đang nằm ngủ bên cạnh mình trên sàn nhà.

Cô lần lượt dém chăn kỹ càng cho từng người, cuối cùng lót gối cho Mạnh Miên kê đầu đang nằm ngủ trên ghế sô pha, sau đó mới ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Tống Thiền vò đầu, lúc đi xuống lầu còn đang nghĩ về giấc mơ tối qua.

Rốt cuộc cô và người đàn ông trong xe đó là có quan hệ như thế nào?

Rõ ràng hai người bọn họ nhìn qua dường như rất thân thiết, nhưng nội dung cuộc nói chuyện lại không liên quan đến tình cảm cá nhân, giọng điệu của anh ta khi nói chuyện rất dịu dàng, thậm chí cô có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh ta, nhưng anh ta lại không hề có hành vi nào vượt quá chuẩn mực đối với cô.

Tống Thiền cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh sáng trước mắt trở nên hỗn loạn ồn ào.

Loại tình cảm nồng đậm không chân thực này hiển nhiên là một tác động quá lớn đối với một người hiện tại có chút xanh xao về mọi mặt như Tống Thiền.

Dường như Tống Thiền cảm nhận được điều gì đó, dọc đường cô cứ lo lắng không yên lòng, cô mua đồ ăn sáng ở xe bán đồ ăn ở đầu ngõ rồi đi bộ trở về.

Đi được một đoạn, cô cảm giác như trên tay mình thiếu thứ gì đó, nhìn một hồi thì chợt phát hiện điện thoại đã bị móc mất từ lúc nào không hay.

Tống Thiền lập tức hốt hoảng, vội vã chạy trở lại tìm.

Cô chạy đến chỗ xe bán đồ ăn sáng, nhìn một vòng xung quanh nhưng không thấy gì hết, vào giây phút cô đã gần như bỏ cuộc thì thấy một cô gái ngồi trước cửa tiệm bên kia đường.

Cô gái tầm mười bốn mười lăm tuổi, đang cúi đầu mày mò thứ gì đó, nụ cười trên môi rộng đến tận mang tai.

Tống Thiền thấy rất rõ ốp điện thoại kia trông rất quen, đúng là chú ếch buồn cười của cô rồi.

Trong lòng cô có dự cảm rất xấu, ngập ngừng đi về phía trước, "Chào cậu, ốp điện thoại của cậu đẹp thật đấy, tớ có thể xem một chút được không?"

Cô gái nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thiền một lúc, sau đó không nói gì, quay người lại, dáng vẻ từ chối giao tiếp.

Tống Thiền đã xác nhận được đúng là điện thoại của mình, cũng không vòng vo với cô ta: "Tớ chắc chắn điện thoại này là của tớ, cho dù là từ cái ốp điện thoại đến vết xước trên màn hình tớ đều rất rõ, nếu cậu không tin, cậu mở điện thoại lên sẽ thấy màn hình chính là hình quả đào mặt mông."

Cô gái tỏ vẻ khinh thường: "Cô quăng điện thoại ở đâu thì có liên quan gì đến tôi, đồ của mình không coi chừng cẩn thận, thì lấy gì mà đòi người khác giúp cô. Nếu như xã hội này ai ai cũng giống cô thì không phải sẽ loạn hết cả lên à? Tôi thấy cô tuổi cũng đâu còn nhỏ, sao mà cái gì cũng không hiểu thế?"

Tống Thiền cực kỳ tệ trong việc đối phó với loại người có thái độ lạnh lùng ngang ngược như vậy, cô gái này rõ ràng không muốn trả lại điện thoại.

"Cô thậm chí còn không mở khóa điện thoại được, thế mà còn dám đứng đây giảng đạo lý với chủ nhân bị mất điện thoại, tôi thấy tuổi cô cũng không còn nhỏ, ở nhà bố mẹ không dạy cô à?"

Tống Thiền quay đầu lại, thấy một nam sinh vừa lên tiếng, cô nhận ra đây là Lương Trạc bạn học cùng lớp với cô.

Lương Trạc hiển nhiên là đang giúp Tống Thiền, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Cô gái không nói gì tính bỏ chạy, Lương Trạc tiến lên giữ cô gái đó lại, cô ta bắt đầu khóc lóc om sòm, vùng vẫy hết sức cố thoát ra: "Chú ơi, cô ơi cứu cháu với, hai người này là bọn buôn người!"

Chợ buổi sáng có rất nhiều người, mọi người nghe thấy lời này thì tụ tập lại.

Tống Thiền nhìn thấy có rất nhiều người đang chỉ trỏ về phía này.

Thậm chí có một ông anh muốn làm việc nghĩa lên tiếng dọa nạt: "Cô bé đáng thương quá, sao hai người lại đi bắt nạt một cô bé, hai người còn làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát!"

Một loạt giọng nói bàn tán vang lên lấn át cả lời giải thích của Tống Thiền.

"Vậy thì gọi cảnh sát đi! Tôi có video ở đây, lúc nãy bạn học của tôi làm rớt điện thoại, tôi chưa kịp nhắc nhở cậu ấy, đã thấy cô gái này nhanh nhẹn nhặt điện thoại của người ta lên rồi nhét vào túi."

Cô gái kia cho rằng Lương Trạc đang lừa mình, cô ta không hề tin trong tay cậu thật sự có video, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.

Người nhà cô gái kia sau khi nghe tin thì chạy từ con phố bên cạnh tới, gào khóc trách móc Lương Trạc: "Mọi người ơi đến mà xem này, người gì thế này, nhìn qua đều trông như học sinh ngoan, thế nào lại đi vu oan giá họa cho người khác, nhà của tôi làm ăn buôn bán đàng hoàng, từ nông thôn lên thành phố lớn mưu sinh cũng đâu dễ dàng gì..."

Ngoài mặt thì kể lể than khổ, nhưng lại ngoài sáng trong tối giật lấy điện thoại của Lương Trạc, bà cô này rất khỏe, chỉ trong một nốt nhạc đã lấy được điện thoại của Lương Trạc.

Lương Trạc vốn đã mở sẵn màn hình chuẩn bị mở video, cậu còn chưa ấn nút phát, đã bị bà cô giật lấy điện thoại rồi xóa đi.

Sau đó bà ta giơ điện thoại của Lương Trạc lên, "Cậu thế mà định mở chứng cứ trong điện thoại của cậu lên phát cho mọi người xem à!"

Lương Trạc thở dài, cậu kiệt sức trước sự trêu ngươi của bà cô và vùng vẫy của cô gái kia.

Cậu giật lấy điện thoại của mình, nhanh nhẹn ấn mở hai cái rồi đưa điện thoại cho ông anh vừa nói muốn gọi cảnh sát.

Bà cô trợn tròn mắt, nghĩ thầm không phải video đã bị bà ta xóa ra sao?

Ông anh xem hết đoạn video ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô gái, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận vì bị lừa dối.

Những người xung quanh xem xong: "Đúng là hai mẹ con này đã trộm điện thoại của người khác..."

Lương Trạc bước lại gần Tống Thiền kéo cô ra bảo vệ phía sau lưng mình, "Mấy người không biết trong mọi loại điện thoại đều có chức năng thùng rác sao? Video đã bị xóa đi không chỉ có thể tìm trong thùng rác mà còn có thể tìm được trên lưu trữ Cloud. Thời đại bây giờ đã phát triển hơn nhiều rồi."

Hai mẹ con thấy tình hình không ổn thì định cầm điện thoại Tống Thiền chạy trốn.

Lương Trạc và Tống Thiền còn chưa kịp làm gì, các chị các anh đứng xung quanh đã đồng loạt nhào lên, bắt được hai người bọn họ.

Trải qua một trận ồn ào như vậy, mọi chuyện coi như đã được giải quyết, nhưng Tống Thiền nhìn túi bánh bao trên tay Lương Trạc dã bị đè nát bét không thể ăn được.

"Đi thôi, tớ mua đền cậu một phần ăn sáng khác."

Lương Trạc cười xua tay, "Không cần đâu, cậu làm vậy khách khí quá."

Tống Thiền không để ý Lương Trạc từ chối, kéo cậu đi về phía tiệm bán đồ ăn sáng, "Vừa rồi cậu đã giúp tớ, tớ biết cậu làm việc xuất phát từ lòng tốt không cần báo đáp, nhưng ít nhất tớ cũng phải đảm bảo cho cậu có một bữa sáng no bụng chứ."

Lương Trạc không nói gì, bị cô lôi đi, cậu ở phía sau chỉ có thể nở nụ cười.

Mỗi người tự mua thêm mấy cái bánh bao rồi vừa đi vừa trò chuyện trên đường trở về nhà, bỗng Tống Thiền nhận ra cô sắp về đến nhà rồi.

"Thật ra cậu không cần tiễn tớ đâu, ban ngày ban mặt không có gì nguy hiểm."

"Tớ không tiễn cậu về đâu bạn học Tống Thiền ạ, nhà của tớ cũng ở khu này."

Tống Thiền ngạc nhiên: "Thật sao? Cậu chuyển tới đây từ khi nào thế?"

Nhà Lương Trạch ở sát bên nhà Tống Thiền, và theo lẽ tự nhiên sau này mỗi khi đi học hoặc sau khi tan học về bọn họ đều có cơ hội vô tình gặp nhau, nhưng Tống Thiền không hề có một chút ấn tượng nào với Lương Trạc, cho nên cô mới đoán là có thể Lương Trạc mới chuyển tới đây.

Lương Trạc lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Tớ sống ở đây từ nhỏ rồi, tớ vẫn luôn biết bạn Tống Thiền sống ở căn phòng số ba, còn tưởng cậu cũng biết tớ sống ở phòng kế bên chứ. Không ngờ cậu lại không biết chuyện này."

Tống Thiền luống cuống, cô bỗng cảm thấy bản thân thật đáng chết quá đi mất.

Cô chỉ thấy gương mặt của Lương Trạc càng toát lên vẻ thất vọng: "Tớ cứ bảo sao mà bạn học Tống Thiền lúc ở trong trường đều làm như không quen biết không để ý đến tớ, hóa ra chỉ có một mình tớ nghĩ hai chúng ta là hàng xóm."

Tống Thiền lập tức chắp hai tay lại trước ngực rồi đưa qua đỉnh đầu: "Bạn học Lương Trạc, không phải tớ cố ý đâu, cậu coi như ánh mắt tớ không tốt đi, được không?"

Lương Trạc mặt không biến sắc nhìn Tống Thiền một lúc lâu, sau đó phì cười thành tiếng, "Tớ thật sự diễn không nổi nữa rồi, bạn học Tống Thiền thật đáng yêu."

Tống Thiền cẩn thận nhìn Lương Trạc với đôi mắt trong veo sáng bừng của mình, cô nhận ra hình như lúc nãy Lương Trạc thật sự chỉ là trêu chọc cô.

"Cậu không tức giận sao?"

"Nhìn tớ giống như người hẹp hòi vậy sao? Được rồi, những lời vừa rồi của tớ cậu đừng coi là thật, cậu đi nhanh đi, bánh bao sắp nguội hết rồi kìa."

Có tiếng bước chân vội vàng đi xuống dưới lầu từ phía hàng lang bên trong, Chung Hinh vừa ngáp vừa hỏi Tống Thiền: "Chị Thiền Thiền, chị ở đây nói chuyện với ai thế?"

Tống Thiền thấy Chung Hinh suýt chút nữa bước hụt một bậc cầu thang, cô sợ cô ấy ngã nên vội vàng tiến lên ngăn cô ấy lại, sau đó trả lời: "Chị gặp một bạn học cùng lớp."

Cô đang định quay lại giới thiệu Lương Trạc thì phát hiện cửa khu chung cư đã không còn bóng người.

Không biết Lương Trạc đã rời đi từ lúc nào.

Chung Hinh thắc mắc: "Là bạn học nào ạ?"

Tống Thiền: "Không có gì, nhanh lên lầu thôi, một lúc nữa nhà bác cả của chị sắp tới rồi."

Chung Hinh nhớ tới chuyện gì đó, kề bên tai Tống Thiền thì thầm như một tên trộm: "Em sẽ đi nhờ phòng vệ sinh nhà chị. Phòng vệ sinh nhà em không biết tại sao không xả nước được, có thể là bị hỏng rồi, đến lúc đó cậu hoặc anh trai đi vào phòng vệ sinh, thì em có thể đổ tại bọn họ làm hỏng."

Tống Thiền vốn không muốn đồng ý, nhưng Chung Hinh lại mím môi làm nũng, "Em là con gái, người khác phát hiện ra em làm hỏng bồn cầu thì sẽ rất xấu hổ, em đảm bảo, đến lúc đó em sẽ không cười bọn họ đâu!"

Tống Thiền nghĩ thầm, đây thật sự là con gái của mình sao? Con bé tinh quái như thế này, rốt cuộc là giống ai đây chứ.

Chung Hinh đang suy nghĩ về chuyện phòng vệ sinh thì nhận được tin nhắn gửi đến từ Chung Linh Ngộ.

[Con đã dậy chưa? Gọi điện thoại đi.]

Chung Hinh không muốn bị quấy rầy nên dứt khoát nói: [Vẫn chưa ạ, hôm qua con thức đêm xem phim, để cho con ngủ thêm một lúc nữa.]

Chung Linh Ngộ đã đến dưới lầu chung cư, anh đọc được tin nhắn này thì hàng lông mày nhíu lại.

Thức đêm xem phim? Con bé thật sự coi lần xuyên không này như một kỳ nghỉ, không chừng vui chơi đến mất trí luôn rồi.

Chung Linh Ngộ cảm thấy cặp song sinh này phải có sự quản lý của anh mới được.

Anh nghiêm mặt, bước nhanh lên trên lầu, nhất quyết phải kéo Chung Hinh Chung Thừa dậy mở một cuộc họp sáng sớm nói chuyện tử tế.

Chung Linh Ngộ nhắm mắt lại cũng có thể tìm thấy được nhà của Tống Thiền, căn phòng Chung Hinh Chung Thừa thuê nằm đúng đối diện căn nhà này.

Anh kìm nén cơn tức giận đang bùng cháy, vội vàng gõ cửa hai cái.

Mẹ vợ cần cù lúc này chắc đã ra ngoài mua thức ăn, bố vợ thường xuyên đi công tác bây giờ có lẽ vẫn còn đang ở trên đường cao tốc, anh không thể quấy rầy đến nhà họ Tống ở phía đối diện được.

Chung Linh Ngộ nghĩ là như vậy.

Anh đợi một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, gọi mấy cuộc điện thoại cũng không có ai bắt, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, giọng điệu của anh bắt đầu căng lên trở nên uy nghiêm hơn: "Mở cửa ra nhanh, mấy đứa có nghe thấy không --"

"Ai da, tới đây tới đây." Mạnh Miên sốt ruột vừa phàn nàn vừa đi ra mở cửa: "Ai mà sáng sớm đã như đi đòi nợ thế hả?"

Chung Linh Ngộ: ?

Tại sao người ra mở cửa là mẹ vợ?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Linh Ngộ: Mẹ vợ, mẹ nghe con giải thích, con thật sự không có ý định đến đòi nợ...

Lúc này một người đàn ông thành đạt chầm chậm ngã ra đất, dường như đã từ bỏ suy nghĩ sắm vai người con rể tốt năm mươi bốn năm.