Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 2



Tâm trạng bây giờ của Tống Thiền có thể dùng hai chữ thấp thỏm để hình dung, hiển nhiên cô không thể hoàn toàn tin tưởng cặp sinh đôi trai gái này thật sự có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là trẻ con.

Nhưng...

Thật ra, ngoại từ tuổi tác xấp xỉ, thì ở những khía cạnh còn lại sự khác biệt giữa bọn họ lại rất lớn.

Ví dụ như Chung Hinh với vẻ đẹp tựa bông sen chớm nở tươi mới, nhưng tính tình được nuông chiều từ trong nhung lụa đã tạo cho cô ấy toát ra một loại khí thế trời sinh khiến cho người khác phải điều chỉnh lại thái độ của mình, và phỏng đoán tâm trạng của cô ấy.

Mà Chung Thừa là kiểu gặp chuyện không hoảng, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất phong độ, tiết tấu nói chuyện cũng rất bình thản điềm tĩnh, tất cả đều toát lên sự sạch sẽ gọn gàng và cao quý mà chỉ xuất thân từ gia đình có gia thế hậu đãi với có thể đào tạo ra được, người ta khi đối diện với cậu rất khó có thể bới móc nghi ngờ bất cứ điều gì.

Trên mặt người quản lý họ Vương kia dần mất đi vẻ khinh thường, thay vào đó là một chút hoảng sợ và bối rối. Anh ta đi lên lâu mà không nói tiếng nào, nhân viên thu ngân thấy thái độ khác thường của quản lý thì cũng bắt đầu ý thức được chuyện không đơn giản, lúc cô ta bắt gặp ánh mắt của Chung hinh, lập tức nở nụ cười xoa dịu tình hình.

Một lúc sau, quản lý Vương và một người đàn ông trung niên khác đi ra, người đó giới thiệu mình là chủ của nhà hàng này với thái độ cực kỳ khách khí, "Hiểu lầm, đây là hiểu lầm cực kỳ to lớn! Tại sao bọn trẻ đến ăn lại không nói với tôi một tiếng? Bữa cơm này tôi mời. Cả cậu nữa Tiểu Vương, đúng là không có mắt mà..."

Vừa dứt lời ông ta lại bắt đầu quở trách quản lý Vương, quản lý Vương liên tục khom lương cười nói xin lỗi, nhận lỗi với mấy bạn học sinh.

Chu Văn Huyên cảm giác bản thân hình như có mặt mũi rất lớn, vì thế đứng ra rộng lượng tha thứ, "Không sao đâu quản lý Vương, chuyện đã qua rồi, không cần để trong lòng đâu."

Quản lý Vương nói: "Vâng vâng vâng, mọi người đúng là trái tim bao la không chấp nhặt chuyện nhỏ."

Chung Hinh cười lạnh một tiếng.

Nụ cười này của cô ấy dọa quản lý Vương sợ đến đổ mồ hôi hột, không biết cô chủ nhỏ này còn muốn gì nữa.

"Chuyện này không thể cho qua được." Cô ấy vừa nói đôi mắt đẹp liếc về phía Chu Văn Huyên, "Mời khách thì không cần đâu, chúng ta không thân thiết như vậy, bữa cơm hôm nay hết bao nhiêu cứ tính hết lại đi. Hôm nay Chu Văn Huyên mời, sao có thể phụ tấm lòng tốt của người ta được?"

Sắc mặt Chu Văn Huyên lập tức thay đổi, giây tiếp theo cô ta nhìn thấy Chung Hinh cầm tấm thẻ đen vàng trên bàn lên rồi kéo tay Tống Thiền đi ra ngoài.

"Không phải, tôi..."

Chu Văn Huyên vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bị quản lý nhà hàng cản lại.

"Cô Chung đã nói rồi, bữa cơm hôm nay là em mời, nhà hàng sẽ giảm giá 50% cho các em, còn muốn thế nào nữa?"

Chu Văn Huyên bắt đầu nói năng loạn xạ cả lên, mặc dù đã giảm 50% nhưng đây vẫn là một khoản chi phí lớn, cô ta gấp gáp muốn gọi Tống Thiền quay lại: "Em họ! Em họ! Em giúp chị nói với bọn họ đi mà!"

Tống Thiền ngoảnh mặt làm ngơ, cô đã đi ra rồi.

Đám bạn của Chu Văn Huyên lắc đầu, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không thèm nói, mặt lạnh rời đi.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Chu Văn Huyên thấy bản thân bị bỏ rơi, càng lúc càng hoảng loạn, "Các cậu cũng muốn đi sao? Tình Tình, cậu chờ tớ một chút được không... Tưởng Nguyên Kỳ cậu quay lại! Cậu có nghe thấy không hả..."

Bất kể Chu Văn Huyên có cầu xin thế nào, cũng không có ai để ý đến cô ta, cô ta đứng đó đầy bất lực, hai chân mềm nhũn không có chút sức nào đang run rẩy không ngừng.

Bên ngoài khoảng sân yên tĩnh là khu chờ đường phố náo nhiệt.

Nơi này vừa mới lên đèn, trong không khí có chút mùi ngai ngái của trời mưa.

"Sao từ nãy đến giờ mẹ cứ ngây ra thế?"

Chung Hinh nắm lấy tay Tống Thiền, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh đầy yêu mến cùng giọng điệu vừa thân mật vừa trêu đùa khiến Tống Thiền rơi vào trạng thái hoảng hốt.

"Sao em nói chuyện với mẹ như vậy." Chung Thừa dạy dỗ Chung Hinh theo thói quen, giọng điệu không tính là quá gay gắt, nhưng không biết Chung Hinh nghĩ đến chuyện gì, mới vừa rồi cô ấy còn sôi sục ý chí chiến đấu, vậy mà bây giờ hai mắt đã đỏ hoe.

Tống Thiền thấy cô gái xinh đẹp lộ ra biểu cảm này thì tay chân luống cuống muốn an ủi Chung Hinh.

Lúc này Chung Thừa rất nghiêm túc giải thích với Tống Thiền, "Mẹ, thật ra bình thường bọn con rất ngoan ngoãn, bọn con chưa bao giờ gây rắc rối cho bố mẹ, lúc nãy chỉ là do tình huống cấp bách."

Chung Hinh dụi dụi mắt, gật đầu, "Không ngờ từ trước đây dì Văn Huyên đã khiến người ta chán ghét như vậy rồi, đúng là phải để cho dì ấy chịu khổ một chút mới được, ai bảo dì ấy bắt nạt mẹ chứ."

Tống Thiền muốn nói rồi thôi.

Bọn họ hình như rất sợ trở thành đứa trẻ mà mẹ bọn họ ghét...

Thế nhưng cô vẫn cần phải giải thích, cho dù điều này nghe có vẻ sẽ tổn thương người khác.

"Hôm nay các cậu giúp tớ, tớ thật sự rất biết ơn các cậu, nhưng tớ không phải là mẹ của các cậu đâu." Tống Thiền cười gượng, "Nói thật, năm nay tớ học lớp mười một, mới vừa đủ mười tám tuổi thôi."

Đôi song sinh long lượng nhìn nhau, sau đó bật cười.

"Đúng ha, lúc này mẹ vẫn là cục cưng bảo bối."

"Chụp ảnh chung, chụp ảnh chung đi! Phải chụp lại để làm kỷ niệm!"

"Không được, bố còn chưa đến, đến lúc bố đến chúng ta sẽ chụp một tấm ảnh gia đình phiên bản vượt thời gian!"

"Em đừng nói nữa, em lại dọa mẹ sợ rồi kìa!"

Cuối cùng là Chung Thừa nhận thấy vẻ mặt của Tống Thiền không được tự nhiên.

Tống Thiền không những không nhận ra anh em bọn họ, mà còn có vẻ có chút khủng hoảng về chuyện này, điều này khiến Chung Hinh lập tức ỉu xìu, nhưng rất nhanh sau đó lại lên tinh thần, thầm nghĩ nhất định là do mình với anh trai giải thích chưa rõ ràng.

"Mẹ ơi, bọn con đến từ hai mươi sáu năm sau, là bé cưng tương lai của mẹ."

Chung Thừa nói thêm: "Chỉ là sau này gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn, nên bọn con và bố cùng nhau quay ngược thời gian trở lại hai mươi sáu năm trước, đúng vào ngay năm mẹ mười tám tuổi."

Tống Thiền điên cuồng lắc đầu, nói năng lộn xộn: "... Không không... Không có khả năng..."

Chung Hinh thấy dáng vẻ càng lúc càng kháng cự của Tống Thiền, cô ấy sửng sốt trong chốc lát, cảm giác bản thân bỗng trở thành đứa nhỏ lưu lạc bị mẹ bỏ rơi, cảm giác tủi thân dâng trào, giọng nói bắt đầu nức nở.

"Thật mà mẹ, sau lưng mẹ có hai nốt ruồi son nho nhỏ, bà ngoại nói là do lúc mẹ xếp hàng đi đầu thai quá chậm chạp nên bị con rắn xếp phía sau nóng ruột cắn một cái, để lại hai dấu răng."

Chung Thừa tiếp lời: "Mà cậu là chú rắn đó."

Tống Thiền chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Hu hu, sao mà đến cả chuyện này bọn họ cũng biết rõ ràng thế.

Đây đúng là những lời mẹ Tống Thiến thường hay treo ở bên mép, bà ấy dùng câu chuyện này để quở trách Tống Thiền làm việc gì cũng chậm rì, khiến người ta phải lo lắng.

Ngược lại với cô, em trai Tống Thanh là người hấp tấp, chân trước Tống Thiền vừa chui ra khỏi bụng mẹ chân sau cu cậu đã bò ra theo, cứ như vậy Tống Thanh trở thành con rắn cắn Tống Thiền.

Chung Thừa phát hiện Tống Thiền nghe câu chuyện xác thực của bọn họ, không bị thuyết phục mà chỉ có sợ hãi, sau lưng âm thầm giật giật ngón tay của Chung Hinh, nháy mắt ra hiệu với cô ấy.

Sau đó, chàng trai kéo em gái mình lùi về sau một bước.

"Mẹ không cần lo lắng đâu, bọn con sẽ không ép mẹ, nếu như mẹ chưa thể chấp nhận được chuyện này thì cũng không sao hết."

"Chúng con sẽ không tùy tiện quấy rầy mẹ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc là bạn bè của nhau trước. Mẹ từng nói, mặc dù chúng ta là quan hệ mẹ con, nhưng thật ra chúng ta là những người bạn thân thiết nhất trên đời này."

"Vâng, nên là lần này bọn con chỉ đơn thuần muốn làm bạn bè thôi, tạm thời trước hết... Chưa tính đến chuyện mẹ con."

Hai anh em lạc quan đạt được sự nhất trí, rồi nhìn Tống Thiền với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Tống Thiền thần sai quỷ khiến thế nào mà gật đầu.

Mãi đến một tiếng sau, cô mới chợt nhận ra mình đã đồng ý quá nhanh và bắt đầu hối hận.

Tống Thiền nhìn trần nhà, ôm lấy con gấu nhỏ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chuyện kỳ ​​quái này.

Thật ra là vì cô không muốn nhìn thấy biểu cảm đau lòng vì bị từ chối của hai người bạn học sinh đó cho nên mới đồng ý với bọn họ.

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, hình như điều đó lại không liên quan lắm, hai người đó nói sẽ không tùy tiện quấy rầy, đúng thật là sau đó không hề đuổi theo Tống Thiền không buông nữa, sau khi tiễn Tống Thiền lên xe về nhà, rồi cả hai cũng đã rời đi.

Bọn họ không để hai thông tin liên lạc hay bất cứ thứ gì khác, sau này có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.

Chỉ là...

Bố của hai người bạn này trông như thế nào nhỉ?

Cặp song sinh đã đẹp như vậy rồi, lẽ nào chồng tương lai của cô sẽ là bữa tiệc thịnh soạn cho chó háo sắc như cô?

Mọi người thường hay nói con gái giống bố, mũi của Chung Hinh rất cao, vậy có nghĩa là bố Chung Hinh sẽ có gương mặt góc cạnh kiểu phương Tây?

Mặc dù những lời cặp sinh đôi đó nói có chút lô lý, nhưng xét về mặt cách ăn nói và giáo dưỡng thì đúng là không giống những đứa trẻ mà một gia đình bình thường có thể nuôi dạy.

Chỉ bằng việc Chung Hinh ném tấm thẻ đem vàng của mình ra, hành động gọn gàng dứt khoát cạnh tranh với mắt chó coi thường người khác của quản lý nhà hàng đó, cô ấy có thể giải quyết xung đột một cách bình tĩnh như vậy ở độ tuổi trẻ như vậy chắc chắn phải được dạy bởi một người lớn có tính cách rất mạnh mẽ.

Gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, tố chất tâm lý xuất sắc, sự ổn định về mặt cảm xúc và chú trọng đến việc giáo dục gia đình...

Đây sẽ là một người chồng hoàn hảo biết bao.

Tống Thiền cuộn tròn trên giường, trong đầu không ngừng phác họa ngoại hình, tính cách, lời nói và hành vi của người đó, đồng thời tưởng tượng ra đủ thứ, cả cảnh tượng lần đầu gặp nhau trong tương lai, cũng như quá trình từng bước phát triển từ yêu đến hôn nhân

Đến khi mẹ Tống Thiền gõ cửa, mới gọi được Tống Thiền tỉnh dậy từ trong ảo tưởng của mình.

"Sớm thế này mà con đã đi ngủ rồi à? Con không định làm thêm một bộ đề nữa sao? Sắp đến ngày khai giảng rồi, đừng để đến lúc đó không theo kịp tiến độ học của các bạn." Mạnh Miên liếc nhìn quyển vở của Tống Thiền, biểu cảm đau lòng, "Nhiều giấy thế, con viết chữ nhỏ một chút, đừng viết chữ lớn thế này, vậy thì quyển vở này mới có thể dùng lâu hơn một chút."

"Vậy thì con viết bằng bút chì, tẩy đi rồi có thể dùng lại nhiều lần."

Người tiết kiệm như Mạnh Miên cực kỳ hài lòng với sự hiểu chuyện của con gái.

Tống Thiền đợi sau khi mẹ đi rồi mới xuống giường đi đến bên bàn học, mở sách bài tập ra.

Cô xoa xoa lên vị trí trái tim mình, không biết vì sao, nó lại ê ẩm sưng phồng lên, trong người dâng lên một loại cảm giác rất kỳ diệu, đêm nay cô gần như hưng phấn đến mức không ngủ được.

"Phụt."

Đồng thời, cô cảm thấy có chút buồn cười.

Về mặt lý trí thì nói người ta nhận lầm rồi, còn thực tế bản thân cô thế nào, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, mọi thứ từ ngoại hình đến tính cách, thậm chí cả những chuyện vụn vặt sau hôn nhân cô đều đã nghĩ kỹ sắp xếp đâu đó hết rồi.

Nhưng mà chuyện này không thể trách cô được, thiếu nữ đang trong thời kỳ trưởng thành, tại sao không được mơ mộng một chút về người yêu tương lai của mình?

Tống Thiền cũng như bao cô gái khác, nói bản thân bình thường, nhưng đồng thời cũng hy vọng được yêu thương, mong người đó vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Ừm, cô chỉ len lén suy nghĩ một chút thôi, không nói cho người khác biết.

Sau khi các lớp đã được phân chia đồng đầu, ngày đầu đi học lại, sáng sớm Tống Thiền đã lôi kéo em trai cà lơ phất phơ của mình chạy lên một chiếc xe buýt sớm nhất, sau một tiếng lắc lư, cuối cùng cũng đến được trước cổng trường trung học Lộ Hoa.

Trời còn chưa sáng hẳn, mà trong phòng học đã vang lên âm thanh lẩm nhẩm bài học.

Tống Thiến đến trước cửa lớp 11-1, cô thấy cả lớp đang đứng đọc sách, không có ai ngồi, đột nhiên chân tay có chút luống cuống, giống như con chó Husky ngốc nghếch đi lạc vào trong bầy sói.

Không hổ là học sinh giỏi, thật sự rất có tính tự giác.

Trong lớp còn vài chỗ trống, Tống Thiền chọn một chỗ ở gần cuối lớp, lễ phép hỏi bạn học nữ tóc ngắn ngồi bên cạnh: "Tớ ngồi cạnh cậu được không?"

Cô bạn vừa đọc tiếng Anh vừa gật đầu.

Mười phút sau, giờ tự học kết thúc, các bạn trong lớp bắt đầu làm quen với nhau trong phạm vi nhỏ quanh mình.

Tống Thiền lấy hết can đảm chào hỏi các bạn ngồi trước sau trái phải.

"Chào cậu, tớ là Trần Miểu, cậu tên gì?"

"Cậu ấy và tớ trước đây đều học lớp này, tớ là Kiều Viên Viên."

"Tớ ở lớp 2 thi vào lớp này."

"Tớ biết cậu nè, cậu ở bên lớp 2 đứng hạng nhất đúng không, cậu dí mấy học sinh đứng cuối bảng của lớp tớ đến mức mấy cậu ấy suốt ngày lo lắng đó."

"Ha ha ha, được rồi, Tống Thiền cậu học lớp mấy?"

Tống Thiền vui mừng vì cuối cùng cũng có thể nói được một hai câu, hai mắt sáng ngời cười nói, "Trước đây tớ học lớp 6"

"Lớp 6 à, đó không phải lớp bình thường sao?"

"À... Đừng nói bây giờ cậu là người đứng cuối lớp mình đấy nhá."

Tống Thiền nhận ra được sự chán ghét của bạn cùng bàn, vẻ mặt cô trở nên cứng đờ.

Cô từ nhỏ đã không nổi bật về mọi mặt, cô thức đêm học bài cả một năm, lần phân chia lớp lần này cô đã cắn răng miễn cưỡng chen chúc vào được lớp giỏi: Với thành tích xếp cuối cùng của lớp.

"Chắc chắn là vậy rồi, cậu thấy không cậu ấy thậm chí không nói nổi gì mà."

Mấy bạn bàn trước quay người lên trên lại.

Bạn cùng bàn bên cạnh tôi mơ hồ phàn nàn: "Thật xui xẻo."

Tống Thiền cúi đầu không nói gì, một mình cầm cốc nước rời đi.

Có lẽ... có lẽ tình hình cũng không tệ đến thế đâu, cô sẽ chăm chỉ học tập nhiều hơn nữa, cố gắng trong kỳ thi tháng sau sẽ không đứng cuối nữa không phải mọi chuyện sẽ tốt hơn sao?

Tống Thiền lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.

Nhưng khi cô vừa mới động viên để bản thân lạc quan hơn, thì bước vào cánh cửa lớp học đã thấy Kiều Viên Viên ngồi cùng bàn cô đã đổi chỗ, ngồi vào chỗ phía trước.

Chỗ ngồi bên cạnh Tống Thiền trống không.

Cô cảm thấy ngực đau nhói, cô im lặng ngồi xuống, xung quanh không có ai, thậm chí không khí cũng lạnh lẽo, lạnh đến mức vai cô cứng đờ, đến cả đầu cũng không thể ngẩng lên nổi.

Đây là lớp dành cho học sinh giỏi mà không phải sao, cá lớn nuốt cá bé, đây là chủ nghĩa hiện thực, không có người nào muốn làm bạn với người đứng cuối lớp.

Nhưng Tống Thiền lại không thể nào tức giận, chính bản thân không đủ giỏi thì có thể trách ai đây? Một người không quen biết như Kiều Viên Viên không có nghĩa vụ phải có lòng tốt làm bạn với cô, đợi cô trở nên giỏi hơn. Bạn cùng bàn hiện tại của Kiều Viên Viên, bất kể có so sánh thế nào cũng có giá trị hơn Tống Thiền cô nhiều...

Nhưng ngay trước buổi sáng hôm nay, cô cũng là học sinh giỏi mà bố mẹ cô tự hào.

Tống Thiền cố đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, bảo bản thân tập trung vào sách giáo khoa, mỗi khi nghĩ đến sự đả kích ngày hôm nay, cô càng thêm nỗ lực hơn, chăm chỉ hơn nữa.

Âm nhạc của giờ tập thể dục buổi sáng bao trùm toàn bộ khuôn viên trường Lộ Hoa, nhiều lối đi dẫn ra bãi tập chật kín học sinh đang trò chuyện rất sôi nổi.

Lớp 1 ở vị trí giữa, nhân số ít, chỉ xếp thành một hàng, bên trái bên phải đều là học sinh của các lớp khác.

Tống Thiền ở giữa các bạn nữ thì vóc dáng của cô khá cao, cô đứng ở phía sau, cầm quyển tập từ vựng nhỏ chăm chú đọc, một mặt là vì muốn cải thiện thêm, một mặt khác là để che đậy sự xấu hổ của bản thân vì không thể hòa nhập được với những người khác.

Các bạn học sinh lớp 4 ở bên cạnh, sôi nổi và thân thiện hơn nhiều so với các bạn lớp 1, mới chỉ trong một buổi sáng mà mọi người đã thân quen với nhau rồi.

"Lộ Hoa có khác, hạt giống phú hào đúng là danh bất hư truyền, ở khu vực cấp hai thì có người thừa kế của tập đoàn Hằng Đỉnh, ở khu vực cấp ba thì có quý tử của tập đoàn Chung thị."

"Tập đoàn Chung thị, cậu chắc chứ? Không phải trên mạng nói là đang ở nước ngoài à."

"Này, cậu thấy người ở dưới tán cây bên kia không?"

"Trông oách thật đấy, được hiệu trưởng tự mình đến nghênh đón, như thế này, chỉ sợ cậu ta không phải đến đây để học mà đến để thị sát công việc."

"Tớ nói rồi mà, sao tự dưng hôm nay kêu chúng ta mặc đồng phục đi học, hóa ra là để biểu diễn tinh thần trường học với cậu chủ Chung. Sợ người ta nghĩ mọi người lười biếng, quay đầu chuyển đi học trưởng khác."

Mặt trời nắng chói chang treo lơ lửng trên đầu, ánh mắt trời gay gắt chiếu rọi xuống bãi tập, tiếng ve sầu kêu ầm ĩ ngày càng vang hơn.

Bên dưới bóng cây dày đặc ở phía bên trái của bảo tàng lịch sử trường học, một bóng dáng mảnh khảnh cao quý đứng đó, những bóng xanh lốm đốm lắc lư trên bộ quần áo trắng không tì vết. Một nhóm lãnh đạo nhà trường trong bộ vest trang trọng đứng bên cạnh, khiêm tốn giới thiệu triết lý của trường.

Mà không biết anh có nghe lọt lỗ tai hay không, một cơn gió từ bên sân chạy thổi tới, chỉ thấy anh xoay cằm.